- Mẫn Quân không thể có thai.
Ân Dung cãi lại :
- Không thể nào.
- Không , cô ấy là một con người nói dối không tự ngăn mình được . Cô ấy
nói dối tôi việc không thể có con...
Anh đưa một bàn tay ra ngoài mưa , giọng lạc đi như nói với chính mình :
- Nếu như cô biết tôi mong mỏi có một đứa con như thế nào . Cứ mỗi lần
nghĩ đến một mầm sống bé nhỏ với tiếng gọi "cha ơi" , lòng tôi cảm thấy
rung động tột cùng . Sự chờ đợi mà Mẫn Quân đã gieo vào lòng tôi , không
làm tôi tuyệt vọng . Tôi đã tự trách mình , có thể tôi có vấn đề . Tôi tìm đến
một bác sĩ , vị này trước đây đã khám bệnh cho Mẫn Quân , tên ông ta là
Cao Tiệp , và ông ta đã cho tôi biết một sự thật quá đau lòng . Thì ra vấn đề
không phải là ở tôi , mà ở Mẫn Quân . Tôi khó lòng chấp nhận sự thật này .
Mấy ngày nay , tôi sống như kẻ mất hồn . Tôi tự hỏi phải chăng tôi phải
sống bất hạnh như vậy cho đến hết đời ?
Một cơn gió thổi , hắt nước mưa vào căn chòi nhỏ , Ân Dung vẫn ngồi im
lìm , không né tránh . Nếu cô nhúc nhích , cô sẽ vọt miệng nói ra , rằng
Mẫn Quân không phải là không thể có con , rằng Mẫn Khang là con của cô
ấy , và nếu cô nói ra điều đó , điều mà không thể nói thì cô sẽ thất hứa với
Mẫn Quân.
Tử Phong chậm rãi quay lại đối diện với cô , anh ôn tồn nói :
- Tôi không định nói với cô tất cả những chuyện đó.
- Tôi biết . Anh nói anh oán giận Mẫn Quân , nhưng thật ra , anh vẫn dành
cho cô ấy những gì thân thương nhất . Chính anh đã không kiềm chế được
sự đau đớn của mình , mỗi khi gọi tên cô ấy.
Cô ngước mắt lên nhìn ngay mắt anh và cô cảm tưởng anh cũng thấu hiểu
nỗi lòng của cô.
Anh dịu dành nói :
- Cô đã khác hẳn so với ngày xưa.
Cô thở dài , vuốt tóc ra sau :
- Thỉnh thoảng tôi bỏ lại đằng sau con người đó.
- Cô có hạnh phúc không , Ân Dung ?