- Tôi nghĩ ngoài công việc ra , chúng ta không có gì phải nói với nhau cả.
Cô vừa quay lưng thì anh đã xoay người cô lại , đối mặt với anh . Trong
tiếng mưa rền rền , cô nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh sâu thẳm của anh
và nghe anh hỏi :
- Cô làm sao thế ?
- Tôi phải về nhà ?
- Cô muốn đi thật ư ?
Đầu óc cô đầy những lý co để trả lời : "phải" , cuộc hôn nhân của cô , tình
bạn với Mẫn Quân , tất cả những đức tính mà mẹ cô đã dạy cho cô , nhưng
cô chỉ nhìn xuống nền đất lạnh và lắc đầu.
Anh hỏi :
- Cô sẽ ở lại ?
Cô bỗng mỉm cười với anh và nói :
- Chắc là trí óc tôi không được bình thường.
- Cô hãy nghe cơn mưa , có lẽ chúng ta bị kẹt ở đây . Tôi sẽ khỏi phải nghĩ
ra một cái cớ gì để trở về nhà.
Ân Dung nhìn anh :
- Chuyện gì xảy ra với anh , Tử Phong ?
Trong căn nhà vách lá tối om , nhưng cô thấy được khuôn mặt anh đổi sắc ,
hình như cứng cỏi hơn.
- Tôi oán giận cô ấy.
- Mẫn Quân ? - Từ ngạc nhiên , cô đâm ra sửng sốt - Tôi thật sự không biết
tình cảm anh dành cho Mẫn Quân như thế nào . Nhưng xưa nay quan hệ
giữa hai người vẫn êm đẹp và hạnh phúc kia mà ? Và Mẫn Quân yêu anh ,
cô ấy luôn luôn vậy . Tử Phong . Luôn luôn.
- Cô nói như một cố vấn về hôn nhân.
- Nhưng điều đó đúng.
- Không.
- Mẫn Quân xưa nay vẫn là một con người phức tạp , khác người.
- Tôi hiểu , vì cô ấy đã chịu đựng quá nhiều đau khổ . Nhưng không phải vì
thế mà cô ấy trở nên một con người lệch lạc trong tầm hồn . Môi anh mím
lại , giọng nói nhỏ nhưng đầy giận dữ :