THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 129

- Tôi nghĩ ngoài công việc ra , chúng ta không có gì phải nói với nhau cả.
Cô vừa quay lưng thì anh đã xoay người cô lại , đối mặt với anh . Trong
tiếng mưa rền rền , cô nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh sâu thẳm của anh
và nghe anh hỏi :
- Cô làm sao thế ?
- Tôi phải về nhà ?
- Cô muốn đi thật ư ?
Đầu óc cô đầy những lý co để trả lời : "phải" , cuộc hôn nhân của cô , tình
bạn với Mẫn Quân , tất cả những đức tính mà mẹ cô đã dạy cho cô , nhưng
cô chỉ nhìn xuống nền đất lạnh và lắc đầu.
Anh hỏi :
- Cô sẽ ở lại ?
Cô bỗng mỉm cười với anh và nói :
- Chắc là trí óc tôi không được bình thường.
- Cô hãy nghe cơn mưa , có lẽ chúng ta bị kẹt ở đây . Tôi sẽ khỏi phải nghĩ
ra một cái cớ gì để trở về nhà.
Ân Dung nhìn anh :
- Chuyện gì xảy ra với anh , Tử Phong ?
Trong căn nhà vách lá tối om , nhưng cô thấy được khuôn mặt anh đổi sắc ,
hình như cứng cỏi hơn.
- Tôi oán giận cô ấy.
- Mẫn Quân ? - Từ ngạc nhiên , cô đâm ra sửng sốt - Tôi thật sự không biết
tình cảm anh dành cho Mẫn Quân như thế nào . Nhưng xưa nay quan hệ
giữa hai người vẫn êm đẹp và hạnh phúc kia mà ? Và Mẫn Quân yêu anh ,
cô ấy luôn luôn vậy . Tử Phong . Luôn luôn.
- Cô nói như một cố vấn về hôn nhân.
- Nhưng điều đó đúng.
- Không.
- Mẫn Quân xưa nay vẫn là một con người phức tạp , khác người.
- Tôi hiểu , vì cô ấy đã chịu đựng quá nhiều đau khổ . Nhưng không phải vì
thế mà cô ấy trở nên một con người lệch lạc trong tầm hồn . Môi anh mím
lại , giọng nói nhỏ nhưng đầy giận dữ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.