THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 141

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 42

Vì Mẫn Quân đã tập thành thói quen che giấu cảm xúc nên không ai có thể
ngờ rằng hai tuần nay , từ ngày Mẫn Khang lâm bệnh , nàng hết bình tĩnh
và luôn lâm vào tâm trạng hoang mang , lo sợ.
Ngồi gục đầu bên Mẫn Khang , nàng thầm nghĩ . Cha nàng đã yêu cầu nàng
báo thù cả đời con , đời cháu của kẻ thù . Nay thì nàng đã thành công được
bước đầu.
Trong công việc thực hiện lời hứa với cha nàng . Ân Dung có tài mà không
được ai dùng , có một người chồng háo danh và ngoại tình và chắc chắn cô
ta phải chịu đựng cả đời và sống trong nghèo khó với nợ nần . Con của cô
ta bị bệnh nặng , trông cô ta bõ phờ háo hức , có người đàn bà nào trên trái
đất này khổ hõn cô ta,
- Có - Mẫn Nghi nghĩ bụng - Ta.
Mỗi đêm ngồi nhìn con , nàng cảm thấy ruột quặn đau , toàn thân rung
động.
Ân Dung đứng lại nõi ngưỡng cửa . Trong không khí lạnh lẽo và ảm đạm ,
cô thấy một bóng người ngồi bên cạnh gường bệnh của Mẫn Khang.
Cô chùi nước mắt , nhìn Mẫn Quân mà cô đã không nhận ra trong chiếc áo
màu lam trên thân hình nhỏ gầy và khuôn mặt xanh xao tiều tụy.
Cô khẽ lên tiếng:
- Mẫn Quân !
Rồi hai người mẹ của Mẫn Khang đối mặt nhau.
- Ân Dung ! Tao không biết phải nói gì.
- không cần nói gì nữa . Mày đã để lộ bí mật về con người thật của mày .
Âm thầm thăm bệnh lúc giữa đêm và gởi những khoản chi phí, có thể nói
nhý một gia tài cho Mẫn Khang mà không để lộ tên tuổi.
- Tao cảm thấy quá đau lòng vì phải che đậy cảm xúc của mình.
- Mẫn Khang thật sự là một đứa bé đáng yêu.
- Trước kia tao yêu thýõng Mẫn Khang quá chừng và tình cảm đó không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.