- Tao vào thăm Mẫn Khang được không ?
- Được . Mày hãy vào với nó đi.
Vào trong phòng , Mẫn Quân dừng lại để ngó sững các dụng cụ , chai lọ
treo lủng lẳng và các đường biểu đồ ngoằn ngoèo trên máy đo điện tử .
Mẫn Quân biết có ít thời gian nên đến ngay cạnh Mẫn Khang.
Đầu nó ló ra từ tấm chăn , trắng bệch và nhỏ xíu . Đôi mắt đờ đẫn trong hai
hố mắt sâu hoắm nhìn nàng một cách cầu khẩn.
Nàng nheo mắt nói với nó :
- Mẫn Khang ! Ta đến thăm con đây.
Mẫn Khang chớp mắt , tỏ ra vẻ nghe được.
Nàng tiếp :
- Con còn nhớ ra là ai không ?
Mẫn Khang ra dấu bằng miệng :
- Mẹ...
Nước mắt ứa ra ở má . Nàng run rẩy nắm bàn tay con :
- Mẫn Khang ! Con dễ thương lắm . Mẹ thương con lắm.
Cậu bé lại chớp mắt , đôi môi mấp máy :
- Cha... Tử Phong...
- Cha sẽ đến với con ngay bây giờ.
Nàng cầm bàn tay bé xíu của con đưa lên môi , nước mắt chảy dài đau đớn.
- Mẫn Khang ! Con còn nhớ hồi con còn rất nhỏ , mẹ thường hát ru con ngủ
không ?
Mẫn Khang gật đầu.
Nàng bắt đầu hát khe khẽ :
"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình , dạt dào.
Tình thương tha thiết như dòng suối hiền , ngọt ngào.
Lời ru man mác êm như sáo diều , dật dờ.
Nắng mưa sớm chiều cùng tiếng hát trẻ thơ...
Lòng mẹ thương cn như vầng trăng tròn, mùa thu... "
Mẫn Khang nhắm mắt lại . Mẫn Quân vừa hát , vừa lùi ra.
Ra ngoài , nàng phải tựa người vào vách mới đứng vững.
- Mẫn Khang ! Mẫn Khang của mẹ - Nàng thổn thức rồi thầm cầu nguyện -