Nàng không có đứa con nào.
Đứa con trai đang bị bệnh nặng này là con của Từ Ân Dung , là cháu của
Từ Kiến Hoa . Và một ngày nào đó , mối thù này sẽ kết thúc.
Nhưng nói gì đi chăng nữa , ruột gan nàng cũng nóng lửa đốt . Nàng nhìn
chiếc hộp da chứa đựng quá khứ với vẻ hoang mang rồi thở dài cất vào
trong túi xách . Sự lo lắng cho Mẫn Khang bị dồn nén trong tâm thức càng
khắc khoải hơn và đè nặng lên ngực nàng khi nàng nằm xuống giường .
Nàng không thở được , cả người lạnh toát và một lần nữa , nàng thấy mình
lênh đênh trên dòng nước . Thuở ấy , Mẫn Khang chỉ là một mầm sống nhỏ
trong cơ thể nàng , nàng đã vì con mà sống , vậy mà định mệnh đã cướp
mất con của nàng.
Nàng lồm cồm ngồi dậy , loạng choạng bước ra khỏi nhà.
- Ân Dung !
Mở mắt ra và thấy Mẫn Quân đang đứng bên cạnh mặc chiếc áo choàng
trắng rộng thùng thình , Ân Dung tưởng mình đang chiêm bao , như gần
đây cô thường thấy những cơn ác mộng . Trong đó , cô bị vạch mặt lên án
là một kẻ ngoại tình và phản bội . Nhưng rồi cô nghe Mẫn Quân lên tiếng :
- Mẫn Khang thế nào ?
Ân Dung cau mặt :
- Nếu mày không quan tâm đến bệnh tình của Mẫn Khang thì đến đây làm
gì ?
- Ân Dung ! Mày xưa này luôn luôn quá xúc động.
Ân Dung muốn tát vào mặt đang mỉm cười của Mẫn Quân . Nhưng chợt
nhớ lại , cô ấy luôn luôn dùng cái vẻ cười cợt chua chát ấy để che đậy sự
đau khổ đến tột cùng.
Cô lại ngồi phịch xuống ghế , ôm đầu trong hai tay :
- Cơn sốt của Mẫn Khang càng lúc càng lên cao và lần cuối cùng tao vào
thăm , nó dường như không còn nhận biết tao nữa.
Mẫn Quân ngồi xuống cái ghế bên cạnh . Bàn tay nàng chạm vào cổ tay Ân
Dung . Nàng muốn thụt tay lại và tự lên án đã thất hứa với cha mình , nàng
đã muốn an ủi bạn , nhưng bàn tay run rẩy của nàng vẫn để yên trên tay
bạn.