- Mẫn Quân đi vắng rồi.
- Tại sao lại thế nhỉ ? Không thể có chuyện vô lý thế được . Mẫn Quân đã
hẹ đi xem phim với cháu.
- Chác là có cớ gì đó, chỉ có thể, cháu ạ.
- Không . Có thể Mẫn Quân vẫn ở trong nhà . Cô ấy đã ngủ quên, vì tối qua
thức muộn, hôm qua là sinh nhật của Mẫn Quân.
Bà lão đứng thẳng người lên, nhình bộ mặt lo lắng của cô gái mà bà thương
mến . Bà dịu giọng:
- Nếu cháu nói thế thì bà sẽ mớ cho cháu vào . Mẫn Quân đã giao chiếc
chìa khóa thứ hai của căn hộ cho bà, vậy bà chẳng mấy tin cô bé Mẫn Quân
chăm chỉ lại quên đi torng chiếc túu nó như thế.
Bà lão bước ra khỏi bật cửa, dừng đẻ xoa bóp đôi chân . Hai đầu gối bị
sưng khớp, nên những bước chân của bà chậm và rất khó khăn.
Cuối cùng, khi bà mở khoá cưa, Ân Dung kinh ngạc thấy căn phòng toàn
im lặng và trống vắng rất nhiều . Kiểm tra lại tủ áo và đồ dùng cá nhân của
Mẫn Quân thì Ân Dung mới hiểu ra rằng Mẫn Quân đã thật sự biết mất.
Ân Dung rùng mình . Không thể chó chuyện kỳ lạ như thế được . Một sự
biết mất không thể xảy ra với Mẫn Quân . Cô phải tìm cho ra chuyện gì đã
xảy ra đến với bạn . Nhưng bằng cách nào, và bắt đầu từ đâu ?
Cô nghĩ ngay đến Du Tử Phong . Anh luôn luôn có trong tâm khảm của cô .
Cô nghĩ rằng không ai hơn anh . Vì anh vừa là bạn tốt, vừa là người thân
duy nhất của Mẫn Quân . Nhưng anh có còn là Du Tử Phong của ngày nào
hay không ? Mẫn Quân dường nhu đã cố tình kéo màn lại, che kín mọi sự
việc về người đàn ông của mình.
Ân Dung thờ ơ nói :
- Chắc là cháu phải đi xem phim một mình.
Bà lão nhìn Ân Dung với ánh mắt ngạc nhiên:
- Cháu có thể sao ?
- Tại sao không ? Mẫn Quân đã lỡ hẹn với cháu, và nếu bà biết cháu thích
xem bộ phim ấy nhu thế nào . người ta nói đây là bộ phim hay nhất từ trước
đến nay.
Bà lão quay lại ngó cô và nói :