THƯƠNG TÂM TIỂU TIỄN - Trang 496

Một câu này của hắn hiển nhiên nói không được tốt, hơn nữa đã đắc

tội với Ôn Nhu.

Sắc mặt Ôn Nhu đỏ lên.

- Ta mặc kệ.

Nàng khăng khăng nói:

- Ta muốn đi. Nếu bản cô nương xảy ra chuyện, có chết cũng không

cần ngươi tới cứu.

Lúc này nàng đã nổi giận đùng đùng.

Ngô Lượng lại nói một câu:

- Ôn cô nương phúc lớn mệnh lớn, không lo lắng tai kiếp tử nạn,

ngược lại đám người vô tội chúng ta lại phải chịu oan ức. Xin Ôn cô nương
hãy trở về đi. Nếu cô muốn mua thứ gì, ăn uống chơi đùa, cứ việc dặn dò,
ta sẽ làm ngay.

Ngoại hiệu của hắn là “Tiền Đồ Vô Lượng”, đúng là danh xứng với

thực, tên như ý nghĩa.

Ôn Nhu vừa nghe, khuôn mặt liền dài ra:

- Đây không phải là giam giữ sao, có gì khác so với bị tên rau cải trắng

kia giam lại? Bản cô nương cho dù không ra khỏi cửa, cũng tự có chỗ để đi.

Nhưng nàng lại không đi ra ngoài nữa, chỉ trở về trong tháp, thở hổn

hển.

Ngô Lượng và Hà Trạch Chung thấy Ôn Nhu không ra ngoài, trong

lòng đều thở phào. Nhưng bọn họ nói chuyện với nhau, lại bị Trương Thán
vừa trở lại thay phiên nghe được vài câu, liền hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.