THỦY HỬ - Trang 1045

Nhất Trượng Thanh lại dẫn quân mã quay vào sườn núi. Tống Giang thấy Nhất
Trượng Thanh bắt sống được Bành Dĩ thì trong lòng lấy làm mừng vô hạn.
Đằng này Tôn Lập đeo gươm lên vai rút đôi cương chùy dóng trúc, ra đánh nhau
với Hô Diên Chước, đôi bên cùng múa song chùy, thế lực tất là hùng dũng. Một bên
Tôn Lập đội mũ sắt đôi sừng giao nhau quấn khăn lụa hồng ở trán, mình mặc áo bà
ba đen, trăm hoa điển vẽ, vai khoác giáp vàng cưỡi ngựa Ô Truy, khiến đôi cương
chiên dóng trúc mắt hổ, trông vẽ ăn đứt Uất Trì Cung. Một bên Hô Diên Chước, đầu
đội mũ sắt sừng thẳng lên trời, quấn khăn vàng ở trán, mình mặc áo đen, đốm vẽ
thất tinh khoác áo khai giáp, cưỡi con ngựa Tích Tuyết Ô Truy khiến đôi cương
chiên Thủy Bát Mã Lăng, tay tả nặng mười cân, tay hữu nặng mười ba cân, rõ ra
dòng dõi quan Hô Diên Tán. Hai bên đánh nhau trước trận, kẻ tiến người lui, kẻ
quanh người lại, trước sau tới ba mươi hiệp, chưa phân thắng thua được ra sao.
Bấy giờ Hàn Thao ở trong đám quân quan, nghe nói bị bắt mất Bành Dĩ liền thôi
thúc hết cả binh mã đội hậu, xông vào đánh trận Tống Giang, Tống Giang thấy vậy,
vội thúc mười vị Đầu Lĩnh dẫn quân xông sang đánh trước. Đoạn rồi bốn đạo ở
đằng sau cũng chia làm hai đường mà cùng nhau tiến đánh.
Khi đó trong trận Hô Diên Chước, ngựa đứng liên hoàn, đều mặc bố giáp, chỉ hở
bốn cẳng ra ngoài, người mặc áo ngai giáp, chỉ để hai mắt nom ra cung tên gươm
giáo không thể sao đánh cho trúng được. Còn bên trận Tống Giang cũng có giáp trụ
chỉnh tề, song đò dùng thường mỏng không sao chịu nổi cung tên của trận bên kia
bắn lại, Tống Giang biết thế không đánh phá nổi, đành phải gõ chiên thu quân lui
về. Bên kia Hô Diên Chước cũng lui quân hơn hai mươi dặm hạ trại.
Tống Giang kéo quân về hạ trại bên Tây núi rồi gọi tả hữu đem Bành Dĩ ra trước
trướng Trung Quân. Khi binh sĩ giải Bành Dĩ tới nơi, Tống Giang vội quát lui tả
hữu rồi thân hành cởi trói cho Bành Dĩ, dắt lên mời ngồi trong trướng, đoạn rồi
Tống Giang cúi lạy Bành Dĩ một cách rất trang trọng.
Bành Dĩ vội đáp lễ mà rằng:
- Chúng tôi bị bắt đến đây, lẽ ra phải chết, cớ sao Tướng Quân lại còn đãi cho như
thế?
Tống Giang nói:
- Lũ chúng tôi hết chốn nương thân, phải nhờ nơi Thủy Bạc tạm lánh ít lâu. Ngày
nay triều đình sai Tướng Quân đến đánh, lẽ ra đến trước Quan Nhân mà cúi đầu
chịu tội mới phải, song e khi tính mạng không toàn, mới phải cùng các ngài mà cả
gan chống cự. Nay như thế thực là mạo phạm uy trời, xin ngài ta tội ấy cho.
Bành Dĩ nói:
- Tôi vẫn nghe tiếng Tướng Quân có lòng trọng nghĩa khinh tài, phù nguy cứu khổ,
ai ngờ đâu ngày nay quả nhiên biết được, như vậy thực hân hạnh vô cùng. Nếu ngài
có lòng dung nạp tôi thì sẽ hết lòng ra sức để báo đáp ơn to nghĩa lớn, chẳng hay
ngài nghĩ sao?
Tống Giang nghe nói cả mừng, sai người đưa Bành Dĩ lên chào Tiều Cái Thiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.