THỦY HỬ - Trang 1163

Lư Tuấn Nghĩa nghe nói liền cười mà nói rằng:
- Thế mà ta không biết.
Nói đoạn sai đầy tớ đem hòm áo đến, mở ra lấy lá cờ lụa trắng, hỏi tên điếm Tiểu
Nhị, lấy bốn cái cán trục, buộc bốn lá cờ vào và trên bốn lá đề bốn câu rằng:
Bắc kinh Lư Tuấn Nghĩa là đây,
Hòm vàng cháp ngọc qua chốn này.
Lấy hết vật lạ trên núi nọ,
Chất vào mười xe thái bình đây.
Lý Cố cùng bọn phu xe gánh thấy vậy, lấy làm kinh sợ, không hiểu tình ý ra sao?
Tên điếm Tiểu Nhị liền hỏi Lư Tuấn Nghĩa rằng:
- Chẳng hay ngài có quen thân với Tống Đại Vương trên núi không?
Lư Tuấn Nghĩa nói:
- Ta là một nhà tài chủ ở đất Bắc Kinh làm chi quen với lũ giặc ấy. Nay ta đến đây,
ta định bắt thằng Tống Giang đó.
- Chết nổi! Ngài nói sẽ chứ, không có lại khổ đến chúng tôi. không phải là chuyện
chơi, dẫu ngài có đến hàng vạn nhân mã, cx không gần họ được đâu!
- Thằng quái này mày có cùng một đảng đó phải không.
Tên Tiểu Nhị thấy vậy, bịt tai lại mà không dám nghe nữa, bọn phu xe cũng kinh
người mà len lét cả một lượt.
Đoạn rồi Lý Cố cùng mấy người theo hầu cùng quỳ xuống mà nói rằng:
- Xin chủ nhân thương đến chúng tôi, để chúng tôi được toàn tính mạng mà trở lại
quê nhà, còn hơn là ngài làm trời làm đất ở đâu đâu.
Lư Tuấn Nghĩa quát lên rằng:
- Các ngưới biết gì, bọn chim chích ấy, địch sao được với diều hâu mà sợ? Ta đây
bình sinh học biết bao nhiêu võ nghệ, chưa có chỗ nào mà bán được, nay gặp có cơ
hội ở đây, lại không đem ra mà bán thì đợi đến bao giờ? Trong xe của ta có hàng
hoá gì đâu, đó toàn thị là những thùng chảo đay gai, sắp sẵn để đó hễ lũ giặc kia,
đứa nào vô phúc mà gặp phải tay ta thì cứ mỗi đứa ta cho một nhát rồi trói tất cả vất
lên xe cho ta, hàng hoá không can chi cả. Cứ trói chúng nó đem về kinh để lấy
thưởng thì mới bỏ cái chí bình sinh của ta. Các ngươi nếu đứa nào không đi thì
trước hết ta hãy đem chém các ngươi ở đây cả.
Nói đoạn sai dàn bốn cỗ xe đi trước, mỗi xe cắm một lá cờ lụa trắng, còn sáu xe nữa
lục tục đi sau, bọn Lý Cố sụt sụt sùi không ai dám trái, đành phải vâng lời đi cho
xong việc.
Lư Tuấn Nghĩa lấy thanh đao ra cầm trên đầu gậy, chêm chặt cẩn thận rồi dẫn xe đi
thẳng qua lối Lương Sơn.
Bọn Lý Cố thấy đường đi ghập ghềnh cao thấp thì đi được một bước lại kinh sợ một
bước, duy Tuấn Nghĩa thì cứ hăm hở tiến lên, không hề quảng ngại chi cả.
Mấy người đi từ sáng sơm cho đến lúc giờ Tỵ, trông thấy xa xa có một khu rừng
lớn, những cây lớn hơn ôm, không biết đến mấy nghìn mà kể. Đi một lúc nữa đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.