THỦY HỬ - Trang 1182

YẾN THANH

Yến Thanh quỳ xuống nước mắt dòng dòng, nói với Xái Phúc rằng:
- Xin Thiết Cấp Ca Ca thương hại chủ nhân tôi là Lư Viên Ngoại, nay chẳng mai bị
giam vào trong lao, không có ai đưa tiền cơm nước, vậy tôi kêu xin được thúng cơm
đây, để đem vào cho chủ tôi ăn tạm, xin ông rộng phép cứu cho.
Nói đến đó thì khóc nấc lên rồi nằm phục xuống đất. Xái Phúc đáp rằng:
- Được, việc đó tôi biết cả rồi, anh cứ đem cơm vào cho ông ta, không hề chi.
Yến Thanh lạy tạ rồi đem cơm vào lao cho Viên Ngoại.
Đằng kia Xái Phúc đi khỏi chỗ cầu thì bỗng thấy một người đến vái chào mà nói
rằng:
- Thưa Tiết Cấp có một người khách, ngồi đợi ở gác hàng tôi, định mời Tiết Cấp
đến để nói chuyện, xin ngài đến ngay cho.
Nói đoạn liền mời Xái Phúc đi ngay, Xái Phúc đến nơi thấy Lý Cố ngồi đợi ở đó,
đôi bên chào hỏi mời ngồi rồi Xái Phúc hỏi Lý Cố rằng:
- Chẳng hay chủ quản có việc gì bảo tôi?
Lý Cố thì thầm mà nói rằng:
- Chẳng dám dấu gì Tiết Cấp, việc đó không thể để lâu được nữa, lỡ ra thì khốn,
đêm nay thế nào Tiết Cấp cũng kết thúc đi cho, tôi có năm mươi lạng vàng đây, xin
đưa để ngài chi dùng. còn các quan lại bên trên, tôi khắc xin chu biện tất cả.
Xái Phúc cười rằng:
- Chủ quản không coi miếng đá trên chính sảnh khắc tám chữ "Dân đỏ dễ lừa, trời
xanh khó dối" đó sao? Việc này thực là nhẫn tâm quá đỗi, ông tưởng tôi không biết
chăng? Ông chiếm hết gia tư của người ta, lấy cả vợ con người ta, nay lại đưa tôi
năm mươi lạng vàng mà xui giết chết người ta, vậy nếu ngày sau Quan Tư xét ra thì
tôi chịu sao nổi tội?
- Nếu ngài chê ít thì tôi xin đưa thêm năm mươi lạng nữa.
- Lý Chủ Quản ôi! Ông đừng rút vặt nữa. Một ông Lư Viên Ngoại có tiếng ở Bắc
Kinh như thế mà chỉ đáng giá một trăm lạng bạc chăng? Tôi xin nói thực, nếu ông
muốn cho chóng được việc thì cứ năm trăm lạng bỏ ra đây.
- Vâng vâng tôi xin sẵn đủ cả đây, nhưng đêm hôm thế nào ngài cũng giúp cho là
được rồi.
Nói đoạn vội vàng đưa tiền cho Xái Phúc, Xái Phúc đứng dậy nhận lấy tiền mà nói
rằng:
- Sáng sớm mai cứ đến mà khiêng xác hắn về.
Lý Cố hớn hở vui mừng, tạ ơn Xái Phúc rồi hai người cùng chia ngả ra về.
Bấy lâu áo chủ cơm thầy,
Đền ơn dễ có phen này đấy chăng?
Sông tham ghê cũng lạ chừng,
Nỗi đời này biết than rằng với ai?
Khi Xái Phúc vừa về đến nhà, lại bỗng thấy một người vén rèm bước vào, cất tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.