THỦY HỬ - Trang 1288

Tống Giang trông thấy trong lòng nữa não nửa mừng, sai đem Tăng Thăng ra chém
rồi bắt chém hết già trẻ nhà họ Tăng mà không để sót một ai. Đoạn rồi lấy hết kim
ngân châu bảo, cùng thóc gạo lương thực xếp tất cả lên xe để đem về.
Bên kia bọn Quan Thắng đánh đuổi được quân mã Thanh Châu, Hoa Vinh đánh
đuổi được binh mã Lăng Châu rồi hai toán quân cùng kéo về đại trại, không thiếu
một ai.
Tống Giang thấy vậy cả mừng, bèn cho Sử Văn Cung vào xe tù rồi thu thập quân
mã, lương thảo mà trở về Sơn Bạc. Khi về tới Trung Nghĩa Đường, các Đầu Lĩnh
đều đến làm lễ cáo với Tiều Thiên Vương, Sai Tiêu Nhượng làm văn tế để tế rồi các
Đầu Lĩnh đều ăn mặc tang phục, khóc thương nức nở và moi ruột Sử Văn Cung lên
để tế. Khi tế lễ xong rồi, Tống Giang liền bàn với các Đầu Lĩnh để lập chủ Lương
Sơn Bạc, Ngô Dụng nói lên rằng:
- Huynh trưởng ở ngôi trên rồi đến Lư Viên Ngoại thứ nhì, còn các anh em xin cứ
theo như cũ.
Tống Giang nói:
- Khi trước Tiều Thiên Vương đã dặn lại rằng: Nếu ai bắt được Sử Văn Cung, tất
phải làm chủ Lương Sơn Bạc. Vậy ngày nay, Lư Viên Ngoại bắt sống được tên giặc
đó đem về để tế thì tất nhiên tôn vị đến tay, không phải nói năng lôi thôi chi nữa.
Lư Tuấn Nghĩa nói:
- Tiểu đệ tài hèn sức kém, đâu dám đứng vào vị ấy. Huynh trưởng có lòng cho được
theo hầu cũng là quá đáng lắm rồi.
Tống Giang đáp rằng:
- Không phải là Tống mỗ quá khiêm, song Tống mỗ có ba điều không bằng Viên
Ngoại. Điều thứ nhất tôi đây dáng người đen ngắn mà Viên Ngoại thì tướng mạo
đường đường, uy phong lẫm lẫm, không mấy người bằng. Điều thứ hai tôi đây xuất
thân làm đứa tiểu lại, phạm tội trốn tránh tới đây, may được anh em có lòng yêu
mến mà cho tạm ở tôn vị, còn Viên Ngoại thì sinh ra ở nhà hào phú, lớn lên có tiếng
anh hùng, thực không ai bằng được. Ba là Tống Giang tôi văn không yên nổi nước,
võ không phục nổi người, tay không sức trói nổi con gà, thân không có một mảy
công lao mà Viên Ngoại thì sức địch muôn người, rộng xem kim cổ, điều đó lại
không theo kịp. Vậy Viên Ngoại có tài năng như thế, chính nên nhận lấy chức chủ
sơn trại làm nên quan tước giàu sang, khiến cho anh em cũng được vẻ vang đôi
chút. Tống Giang tôi định như vậy, xin đừng từ chối nữa?
Lư Tuấn Nghĩa nghe nói, lạy rạp xuống mà rằng:
- Huynh trưởng đừng nên bàn phiếm nữa, Lư Tuấn Nghĩa mỗ dù chết cũng không
dám theo lời.
Ngô Dụng lại nói rằng:
- Huynh trưởng ở ngôi trên rồi đến Viên Ngoại thì ai ai cũng phục, nếu Huynh
trưởng nhường nhịn mãi thì e lòng chúng lại nhạt nhẽo không ra gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.