THỦY HỬ - Trang 1290

Hai nữa Đoàn Cảnh Trụ nói rõ việc cướp ngựa, Tống Giang nghe mà cả giận, ôi!
Tăng Đầu Thị không thể nào tha, đã một lần cướp ngựa, lại hai lần cướp ngựa, đã
một lần bực tức, lại còn đến hai lần, ai mà chả tức? Thế mà xét đến báo thù cho
Tiều Thiên Vương bị bắn chết thì sự đau lòng nhớ đến tất phải có phận sự rồi! Đến
nay tên thề còn đó, hàng tháng chẳng nhắc, lại cái nhục bị cướp ngựa thì giờ khắc
chẳng nêu ra làm sao nhẫn tâm như thế được?
Ba nữa, Tiều Cái để lại lệnh rằng: Nếu ai bắt được Sử Văn Cung thì làm chủ Sơn
Bạc, tời khi Tống Giang sai khiến Chư tướng như Từ Ninh, Hô Diên Chước, Quan
Thắng, Sách Siêu, Đan Đình Khuê, Ngụy Định Quốc, Tuyên Tán, Hắc Tư Văn. Lại
không dám sai lũ ấy. Xem ra đối với cái thù bất cộng thì chẳng kịp ăn, phải báo cho
xong có chết cũng cam mà Tống Giang có chí báo thù thì phải hãy để không ngôi
chủ ấy làm trọng thưởng, cho hết thảy dũng sĩ; Tống Giang mà chí tôn giữ ngôi chủ
trại kia, tất không muốn báo thù cho Tiều Cái vậy cũng không ai có thể trách đến,
nên khi đánh báo thù, chỉ cử những viên tướng loàng xoàng thì bắt sao nổi Sử Văn
Cung làm sao hòng làm chủ sơn trại với Tống Giang nổi?
Bốn nữa, trong đám người mới tới, chỉ Lư Tuấn Nghĩa đứng lên xin đi, Tống Giang
còn hỏi lại Ngô Dụng có nên không? Ngô Dụng cắt cho chỗ nhàn rỗi, vì rằng theo
phép khiển tướng, thứ nhất là tiên phong, thứ hai tả quân, thứ ba hữu quân, thứ tư
trung quân, thứ năm hợp hậu, thứ sáu mới đến phục quân, phục quân thì đã định kế
toán, biết là phải thua mà thua phải đi đường ấy mà trốn? Nếu chưa biết rằng địch
đã thua mà thua phải đi đường ấy mà trốn mà lại khiến Viên Ngoại đi đường ấy
trước để mai phục quân thì rõ ràng không khiến Viên Ngoại bắt được Sử Văn Cung
thì là an trí Lư Tuấn Nghĩa một nơi đó vậy.
Năm nữa Sử Văn Cung cưỡi ngựa, lại là con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, Tống Giang
nom thấy ngựa tốt, đã sốt ruột nóng đầu, vì con ngựa Sử Văn Cung cưỡi, vốn con
ngựa đã cướp của Đoàn Cảnh Trụ đem đến cho mình, hơn nữa lại Sử Văn Cung
bắn chết Tiều Cái. Lời ngạn có nói: Khi gặp bạn tốt, con mắt rõ ra, khi gặp kẻ thù,
con mắt giận dữ, ý nói trong lòng làm sao hiện ra con mắt. Nay Tống Giang vì con
ngựa quý thì phải trước vì ngựa mà Tống Giang vì Tiều Cái thì trước phải nghĩ đến
Sử Văn Cung, nay Sử Văn Cung vỗ ngựa tới nơi mà chỉ chép đến ngựa quý làm
Tống Giang sốt ruột nóng đầu, chép rõ con ngựa ở mắt Tống Giang thì thấy Tống
Giang đi đánh báo thù cũng chỉ vì con ngựa quý.
Sáu nữa, bức thư vấn tội, khinh trách việc giết Tiều Cái, trọng trách việc cướp
ngựa, đòi trả hai lần ngựa bị cướp, phải đòi trả Ngọc Sư Tử thì ra đòi hai lần mất
ngựa, Tống Giang chỉ cần đến Ngọc Sư Tử mà thôi ư? Nếu đòi ngựa mất hai lần mà
Tống Giang lại được con ngựa Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử thì Tống Giang hẳn ban sư về
núi, không thèm đánh nữa! May mà Bảo Tứ nội phản, kế Phục Oa thành, động
chuông chùa Pháp Hoa, năm anh họ Tăng chết cả đấy! Nếu chẳng may hai đội
quân Thanh Châu, Lăng Châu đến kịp, biến thành cái ước hoà giải thì ra Tống
Giang kêu khóc ngày đêm, nhớ đến Thiên Vương cũng chẳng qua vì con ngựa quý?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.