THỦY HỬ - Trang 140

biệt như thế thì sách của Thi Nại Am cũng tùy người mà đọc nổi vậy. Suốt thiên này
chỉ tả bước hành trình của Lỗ Đạt mà đột nhiên thấy Sử Tiến ở đâu bay lại rồi đột
nhiên Sử Tiến lại bay đi, chẳng phải Lỗ Đạt sức làm không nổi, phải nhờ đến sức
Đại Lang, chỉ vì trước kia ở Cao Lâu Châu Vị, ba người chia tay, mãi đến nay đều
không biết đi đâu hết cả, vừa rồi tuy ở núi Đào Hoa, gặp được Lý Trung, song Lý
Trung với Đại Lang còn kẻ trọng với người khinh, nào phải cách nhau gang tấc thì
Lý Trung đã được gặp rồi, còn Đại Lang ở góc trời kia, đối với nước Tống mênh
mông, tìm đâu cho thấy ra ngay? Huống chi qua đây một lượt tới Đông Kinh, lại có
một chuyện của Báo Tử Đầu Lâm Xung xảy tới nữa, nên tác giả hồi này, khéo điểm
xuyết thêm, chứ không rỗi bút rỗi lòng, cùng tả hết lượt mà bất đắc dĩ cho hiện ra ở
chùa Ngõa Quan một chút. Hỡi ôi! Ai bảo rằng viết sử dễ dàng, như tả 108 vị anh
hùng chuyện này, lần lượt diễn ra thấy khó! Trí Chân Trưởng Giả nói: Dù hắn có
phá tới tòa Tam Bảo, lão tăng cũng phải thôi đi. Hay thay! Đại Đức! Thực đáng gọi
là sáng suốt đến tướng phúc tội, soi thấu mười phương, khác hẳn Trí Thanh Trưởng
Lão thì nói rằng: Nếu để hao thiệt vườn rau thì không thể được. Hỡi ôi! Lấy vườn
rau làm của chùa, lấy chúng sinh làm oan gia, con người như thế cũng đòi làm sư
trong đám tu hành thì cũng quái thực? Xét tòa Phật Tam Bảo đối với vườn rau thì
cách nhau xa quá, Tam Bảo Phật cũng thôi đi thì đủ biết cái gì mà chẳng bỏ được?
Nay vườn rau cố giữ thì Trí Thanh Trưởng Lão còn dám đi đâu một mẩy lông? Tác
giả dụng ý ở hồi này vậy, với hai việc Ngũ Đài Sơn và Tướng Quốc Tự cho hiện ra
một Pháp sư thanh lương và một quang côn náo nhiệt, cách nhau một vực một trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.