THỦY HỬ - Trang 216

TỐNG VẠN

Sài Tiến lại nói:
- Có một điều hơi khó là hiện nay quan quân truy nã bắt ngặt mà ở chỗ cửa quan
con đường đây đi sang châu khác thì lại có hai viên quan canh cửa giữ tra hỏi luôn
luôn, như thế thì khó lòng đi cho lọt được.
Sài Tiến nói xong cúi đầu nghĩ một lát mà ngẩng lên mà bảo rằng:
- Được rồi, tôi có kế này, khả dĩ thoát cho quan bác đi được.
Nói đoạn gọi một tên trang khách lên sai mang một gói hành lý đi trước, ra khỏi cửa
quan, đi một quãng xa đứng đợi ở đấy rồi la sai mấy chục con ngựa và sắp sửa các
đồ cung tên để đi săn. Đoạn rồi bảo Lâm Xung cưỡi lên mình ngựa, cùng đi lẫn vào
đám đi săn mà theo Sài Tiến đi ra quan ải. Khi đến cửa quan mấy viên quan coi giữ
ở đó, vốn quen biết Sài Tiến đã lâu, liền đứng lên chào hỏi Sài Tiến mà rằng:
- Quan Chầu lại đi săn hôm nay phải không?
Sài Tiến xuống ngựa cúi chào rồi lại hỏi luôn rằng:
- Các ngài có việc chi mà phải canh giữ cẩn thận ở đây?
- Chúng tôi vâng lệnh quan trên Châu Doãn ở đây để tra bắt tên Lâm Xung, phàm
các thương khách đi qua đều phải khám hỏi tất cả.
Sài Tiến thấy vậy, liền cười mà bảo rằng:
- Trong bọn tôi cũng có tên Lâm Xung đây, sao các ngài không nhận ra mà bắt lấy.
Hai viên quan liền cùng cười mà đáp rằng:
- Ngài là người biết pháp luật, có bao giờ lại làm như thế! Xin các ngài cứ đi đi cho.
Sài Tiến lại cười mà nói rằng:
- Các ngài lại có lòng tin tôi như thế thì hay lắm, để tôi đi săn có được con gì, xin
đem đến biếu các ngài.
Nói xong bái biệt mà lên ngựa, dẫn lũ sau cùng đi. Khi ra ngoài cửa quan ước chùng
mươi lăm dặm thì đã thấy tên trang khách vác khăn gói đứng đợi ở đấy. Sài Tiến
liền bảo Lâm Xung xuống ngựa, thay bộ quần áo đi săn rồi mặc bộ quần áo thường,
đội nón dắt dao găm khoác khăn gói, vác thanh đao lớn trên vai, đoạn rồi hai người
từ biệt cùng nhau, để Sài Tiến đi săn mà Lâm Xung thì lên đường trốn sang Tế
Châu.
Một lời đã biết đến nhau,
Trăm ngàn nguy hiểm dễ hầu tiếc công?
Bâng khuâng lòng những giận lòng,
Nước non biết mẹo anh hùng này chưa
Trời đông tuyết giá, dặm khách thân cô, từ khi bái biệt Sài Đại quan nhân rồi một
mình vơ vẩn trên đường, sớm nghỉ tối đi, trong mười mấy ngày trời, rất là buồn bã.
Một hôm trời đã chiều hôm, Lâm Xung đi gần đến một khoảng hồ rộng, chợt trông
thấy bên cạnh hồ có một hàng rượu thập thò trong ánh tuyết, chàng liền mãi mốt tìm
vào để trọ.
Khi vào tới nơi, chàng vừa mới giũ sạch tuyết bám trên áo, bỏ nón và hành lý ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.