THỦY HỬ - Trang 233

xong. Tới khi đến trình Cao Thái Úy, Thái Úy đem các lý lịch và giấy má ra xem
một lượt rồi cả giận mà rằng:
- Ngươi cùng đi vận tải với chín tên Chế Sứ thì chín tên kia đã đem về giao nộp từ
bao giờ rồi, duy còn có ngươi là đánh mất đá hoa mà thiện tiện trốn đi đâu mất,
quan quân truy nã không ra, thế mà nay lại muốn phục chức hay sao? Tuy rằng
ngươi đã có giấy tha, nhưng cũng không khi nào rửa hết tội danh mà phục chức
được.
Nói xong đem các giấy má phê bỏ tất cả rồi đuổi Dương Chí ra ngoài Soái Phủ.
Cây con đâu có cái tổ chim Hồng!
Quân hèn đâu có cái lượng bao dung nổi người?
Dương Chí trở về nhà trọ, trong bụng lấy làm uất ức mà tự nghĩ một mình rằng:
- Lời nói của Vương Luân khuyên ta thế mà có lý. Nhưng hiềm vì nhà ta, vốn là
tiếng tăm trong sạch xưa nay, lẽ nào ta lại đem cái đi thể của tổ tiên mà làm nhơ bẩn
cho đành? Bởi vậy ta cũng muốn trở về đây để đem cái tài võ nghệ, cây cao ngọn
giáo ra chốn biên đình, hoặc may lập được chút công danh để báo đền quan phụ thì
cũng hả trong lòng một chút. Ai ngờ bị lão Cao Cầu nó cay nghiệt tàn nhẫn làm cho
ta không còn kế chi mà xuất đầu được nữa, chán chưa!
Chàng nghĩ vậy, trong lòng lại phân vân khó chịu, đường xa tiền hết, đất khách quê
người, không biết làm sao cho ổn được! Nhân nhớ đến ông cha ngày trước, còn để
lại thanh bảo đao, xưa nay vẫn đeo luôn ở bên mình, liền nghĩ kế đem ra phố bán,
để lấy ít tiền mà đi nơi khác lập thân, Khi đem ra bán, đứng ở phố Quần Ngựa, có
tới mấy giờ đồng hồ cũng không thấy ai đến hỏi mua cả, chàng lấy làm nóng ruột,
lại vác ra một chỗ náo nhiệt ở trên cầu Thiên Hán để bán. Dương Chí đứng một lúc
thấy người ở hai bên phố đều la nhao nhao bảo nhau rằng:
- Cọp đã đến ta trốn đi.
Đoạn rồi người nào người ấy đổ xô nhau mà trốn vào trong ngõ. Dương Chí thấy
vậy, nói lẩm bẩm một mình rằng:
- Họ nói quái lạ! Ở chỗ cấm thành này, còn làm gì có cọp đến đây được?
Nói đoạn xa trông thấy một anh đại hán, người đen chùi chũi, say rượu bứ bự
đương chân nam đá chân chiêu đi đến.
Nguyên đó là một thằng vô lại, có tiếng ở kinh sư, vẫn thường gọi là Một Mao Đại
Trùng Ngưu Nhị, xưa nay chỉ chuyên nghề rắc rối ở đầu đường cuối phố, gặp ai là
cũng dây vào làm cho lôi thôi khó chịu mà quan tư ở Phủ Khai Phong không sao trị
nỗi. Bởi vậy mà ai trông thấy cũng tránh mặt cho xa, không còn dám đi gần đến.
Bấy giờ tên Ngưu Nhị đi đến trước mặt Dương Chí, dằng tay cầm lấy thanh đao
xuống để xem rồi hỏi rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.