Lão Đô Quản gật gù khen phải và bảo chúng rằng:
- Ta hãy đợi đến sáng mai vào trình Quan Tư bản sứ, và để Ngu Hầu ở đấy nghe
xem công việc rồi ta sẽ về Bắc Kinh báo với Quan Lưu Thủ để bẩm vào quan Thái
Sư và sức cho quan phủ Tế Châu truy nã bọn cướp, thế mà tiện nhất. Chúng bàn
định đâu đấy rồi sáng hôm sau dậy sớm cùng đi với nhau.
Gớm quân mặt nạc đóm dầy
Làm không nổi việc còn hay hại người
Công to việc lớn trên đời
Xưa này tan nát tại thời tại ai?
Còn về phần Dương Chí tay vác thanh đao lủi thủi một mình đi xuống dưới đồi
Hoàng Nê rồi thẳng trông về phía Nam, mãi đến nửa đêm mới tìm một chỗ khu
rừng để nghỉ. Bốn phương non nước mịt mù, bạn bè không có, tiền nong cũng hết,
một mình vơ vẩn, chưa tính con đường lui tới ra sao? Sáng hôm sau chàng trở dậy
thực sớm, để đi cho mát. Đi được hơn hai mươi dặm đường, nghe trong mình mệt
nhọc đói khát, rất là khó chịu, chợt trông thấy bên đường có một hàng rượu, mà sờ
lưng không đồng nào, chàng liền nghĩ ra một kế để vào đó để mà uống rượu ăn
cơm. Khi vào tới nơi, Dương Chí tìm chỗ ghế ngồi dựng thanh đao vào một bên, rồi
có người đàn bà ra hỏi rằng:
- Ngài muốn xơi cơm rượu gì?
Dương Chí đáp:
- Cho tôi hai chai rượu, rồi lấy gạo, thổi cơm, có thịt cá gì mang ra đây một thể.
Người đàn bà sai tên đầy tớ rót ra hai chai rượu rồi quay ra thổi cơm xào thịt mang
lên. Dương Chí ăn uống xong rồi, vác thanh đao đứng lên đi thẳng ra cửa, mà không
nói năng gì cả. Người đàn bà thấy vậy ra hỏi rằng:
- Tiền cơm tiền rượu ông đã trả đâu?
Dương Chí đáp:
- Hãy để cho tôi chịu, tôi đi thẳng đằng này một lát, rồi lại trả ngay.
Nói xong bước rảo cẳng đi luôn. Tên đầy tớ thấy vậy chạy theo nắm Dương Chí lại.
Dương Chí đánh cho một đấm ngã lăn xuống đất, rồi người đàn bà kêu ầm ĩ cả lên.
Dương Chí cứ mặc kệ, lặng yên mà đi. Chợt thấy đằng sau lưng có tiếng người kêu
gọi lên rằng:
- Thằng kia mày chạy đi đâu?
Dương Chí quay cổ lại xem, thấy một anh chàng to béo cổi trần, vác gậy đuổi theo
đằng sau, chàng liền đứng dừng lại mà không chạy nữa. Đoạn rồi lại thấy tên đầy tớ
cùng hai ba đứa trang khách cũng vác gậy, chạy răm rắp mà đổ xô theo đến. Dương
Chí nghĩ thầm "Đánh chết một thằng đầu này, tất là chúng không dám đến nữa".
Liền múa đao xông lại để đánh với anh kia. Anh kia cũng giơ gậy lên đánh lại. Hai
bên đấu nhau được đến hai ba mươi hiệp, song sức anh kia không thể nào địch nổi
với Dương Chí, chỉ quanh co che đỡ cũng không xong. Bấy giờ tụi đầy tớ người
nhà đã toan xông vào cả một lượt để đánh Dương Chí, thì bỗng thấy anh chàng kia