THỦY HỬ - Trang 317

TÀO CHÍNH

Dương Chí nói:
- Té ra anh là học trò Lâm Giáo Đầu mới bị Thái Úy hãm hại, phải đổi nghề đi lạc
thảo, hiện bây giờ ở Lương Sơn Bạc đó.
Tào Chính nói:
- Chúng tôi cũng được nghe láng váng như thế song chưa biết đích xác ra sao? Xin
đón Chế Sứ hãy vào chơi tạm trong hàng đã.
Nói đoạn mời Dương Chí vào ngồi chơi trong hàng gọi vợ và em vợ ra bái kiến rồi
nhất diện sai làm rượu khoản đãi. Khi ngồi uống rượu, Tào Chính hỏi Dương Chí
rằng:
- Chế Sứ vì cớ gì mà lại đi đến đây?
Dương Chí liền đem chuyện từ khi đánh mất Hoa Thạch Cương, cho tới khi đánh
mất các đồ lễ vật của Lương Trung Thư, nói cho Tào Chính nghe một lượt. Tào
Chính nghe vậy liền nói rằng:
- Nếu thế thì xin ngài hãy ở tạm đây trong ít bữa, rồi bàn định việc sau.
Dương Chí đáp rằng:
- Bác có lòng tiếp tôi thế, tôi cũng lấy làm cảm tạ lắm, song chỉ e Quan Tư truy nã
đến nơi, ở đây lâu có điều không tiện!
- Vậy thì ngài định đi đâu bây giờ?
- Tôi định đi sang Lương Sơn Bạc tìm Lâm Giáo Đầu một thể. Dạo trước tôi đi qua
đấy, gặp ngay ông ta xuống đánh nhau với tôi một lúc, rồi sau Vương Luân thấy võ
nghệ hai người đều khá cả liền mời lên chơi rồi định lưu giữ ở trại, vì thế nên tôi
nhận biết Lâm Giáo Đầu ngay từ độ đó. Bấy giờ Vương Luân đã có ý bảo tôi ở lại;
Song tôi nhất định không chịu làm nghề lạc thảo, tới nay trên mặt đã phải thích kim
ấn mà lại gặp bước thế này, nên phải liều mà định đi đến đấy, nhưng nghĩ ra thì
cũng là bất đắc dĩ lắm, bởi thế nên tôi vẫn còn phân vân chưa quyết ra sao?
- Ngài nói cũng có lẽ, tôi cũng thấy nhiều người nói rằng: Vương Luân là một anh
hẹp hòi không có độ lượng gì, ngày trước sư phụ tôi đến đấy cũng bị anh ta bắt
hành bắt họe mãi rồi mới chịu dung, nhưng thế thì những người chí khí chịu sao cho
được. Nay ở gần đây về hạt Thanh Châu có một trái núi gọi là núi Nhị Long Sơn
trên có ngôi chùa gọi là Bảo Châu, địa thế cũng đẹp đẽ, mà chỉ có một lối là đi lên
núi được. Xưa nay có một người tên là Kim Nhỡn Hổ Đặng Long trụ trì ở đó,
nhưng mới đây anh ta đã phá giới mà để tóc và tụ họp đến 4, 5 trăm lâu la để cướp
bóc kiếm ăn. Vậy Chế Sứ có ý muốn đi lạc thảo, thì chi cho bằng đến đó tiện hơn?
Dương Chí nghe nói cả mừng mà cảm ơn Tào Chính. Tào Chính lưu Dương Chí
ngủ lại ở đấy một đêm. Đến sáng hôm sau nhờ Tào Chính cấp đỡ cho một ít hành
lý, rồi từ tạ mà đi sang núi Nhị Long. Cho hay:
Có ăn mới biết ớt cay
Có từng trải lắm mới hay mùi đời
Cao lang mấy kẻ ra ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.