THỦY HỬ - Trang 383

TRƯƠNG VĂN VIỄN

Thấm thoát nửa tháng trời, đã thấy mẹ con Diêm Bà đều quần là áo lượt, lượt giắt
trâm cài, nghiễm nhiên ra vẻ phong lưu lịch sự. Tống Giang nguyên là một tay hảo
hán, xưa nay chỉ thích luyện tập võ nghệ, còn về phần mỹ sắc thì không lấy gì làm
đậm đà cho lắm. Lại nhân Bà Tích là con gái mười lăm mười tám, đương trạc thanh
xuân, tình tứ phong lưu, Tống Giang không thể nào mà chìu dỗ, bởi thế trong mấy
hôm đầu cũng còn vui vẻ với nhau rồi ngày sau thì một thưa nhạt dần đi. Một hôm
bất thình lình, Tống Giang dắt người Thiếp Thư là Trương Văn Viễn cùng đến uống
rượu ở nhà Bà Tích. Người này nguyên cùng làm một phòng Áp Ty với Tống
Giang, thường gọi là Tiểu Trương Tam, mặt mũi khôi ngô, hình dung dón dả, bình
sinh thích du đãng, rong chơi hết nhà này lại sang nhà khác, lại học được đủ mọi
ngón phong lưu đàn địch sênh ca, không gì là không thạo. Bà Tích vốn là một tay ca
xướng xuất thân, nhất đán trông thấy Trương Tam thì trong lòng hơi hơi có chiều ưa
thích mà để ý đến luôn. Còn Trương Tam cũng là một phường tửu sắc ăn chơi, cho
nên trông thấy thì lòng riêng riêng hiểu mà đầu mày cuối mắt, đôi bên để ý cùng
nhau. Về sau mỗi khi Tống Giang đi vắng thì Trương Tam lại giả vờ đến gọi Tống
Giang; rồi Bà Tích lại mời giữ vào chơi nói chuyện, lâu la sớm mận tối đào mà mưa
Sở mây Tần, không bao lâu đã được phỉ lòng sở ước. Dần dà từ đó tấm lòng yêu
thương của Bà Tích đối với Trương Tam càng ngày càng đằm thắm. Mà không coi
Tống Giang vào đâu. Một đôi khi Tống Giang có về đến nhà thì Bà Tích lại gây
chuyện nọ kia mà không có chút gì gọi là tình ân ái. Tống Giang tuy thế mặc lòng
cũng không hề lấy mỹ sắc làm quan tâm, năm chừng mười họa, mươi bữa nửa tháng
mới trở về phòng nghỉ một lần, vì thế cái dây thân ái của Trương Tam cùng với Bà
Tích càng ngày càng thêm khắng khít làm cho phố phường ai ai cũng biết.
Sau Tống Giang cũng nghe tin phảng phất như vậy, nhưng cũng hồ đồ bán tín bán
nghi, vả trong bụng lại tự nghĩ rằng: "Người ấy không phải là một người vợ cái con
cột, không có lệnh cha mẹ cưới xin gì mà phải quan tâm cho lắm. Nếu nó không có
lòng trung thành với mình thì cũng mặc thây nó cho rảnh, can chi nói đến thêm
phiền!” Nhân thế có khi tới mấy tháng trời, Tống Giang cũng không hề qua nhà một
lần nào nữa. Thỉnh thoảng Diêm Bà có cho người đi mời thì Tống Giang lại từ chối
là bận việc không về nhà được.
Có một hôm kia vào buổi chiều, Tống Giang ở trong huyện đi ra hàng nước ở đối
cửa để ngồi uống nước, chợt thấy một đại hán đầu đội nón chiên, mình mặc áo lá
đen, dưới chân quấn là đáp, đi giày gai, lưng dắt thanh đao, vai vác khăn gói lớn,
mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hồng hộc, đứng quay mặt vào huyện để nom rồi lại đi.
Tống Giang thấy vậy, lấy làm nghi hoặc, liền đứng dậy đi theo đại hán để xem. Vừa
đi được vài bước thì đại hán ấy quay lại nhìn Tống Giang mà nét mặt hơi có ý ngờ
ngợ. Tống Giang nhìn kỹ nét mặt người kia thì thấy dáng cũng hơi quen, nhưng có
điều gặp ở đâu từ bao giờ không nhớ. Anh chàng kia cứ đứng nhìn mãi Tống Giang,
có ý băn khoăn mà không dám hỏi. Tống Giang nghĩ thầm trong bụng: Anh này thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.