THỦY HỬ - Trang 392

DIÊM BÀ TÍCH

- Nhà này có xa gì mà người ta không lên đến đây? Người ta cũng chẳng mù chột gì
mà phải đợi tôi đón lên mới được? Cần chi phải khẩn khoản như thế?
Diêm Bà nghe vậy mắng con rằng:
- Con ranh, nó không biết Áp Ty đến đây lại còn nói láo nói hỗn ở đây, để Áp Ty lại
thêm phiền lòng.
Nói xong lại cười bảo Tống Giang rằng:
- Tôi với Áp Ty ta cùng lên gác vậy.
Khi Tống Giang nghe thấy những lời Bà Tích nói thì trong lòng đã khó chịu rồi,
không còn muốn lưu lại một chút nào, sau vì bà lão lôi kéo, nên cũng phải miễn
cưỡng mà cùng lên gác. Cái nhà ấy nguyên có mấy gian gác lục lăng, ngăn nửa
ngoài kê làm chỗ ngồi chơi, còn nửa trong làm phòng ngủ, kê một bộ giường bình
khung hai đầu đều có chấn song, trên treo một bức màn là đỏ, cạnh đầu giường có
cái mắc để vắt khăn mặt, một bên để cái chậu thau một cái khăn bao và một bên kê
một cái bàn con sơn vàng, trên để cây đèn bằng thiếc. Hai bên góc tường kê hai cái
ghế, trên vách trước mặt treo một bức tranh, đối diện giường kê bốn cái ghế ghép
hàng chữ nhất đều nhau.
Khi Tống Giang lên gác, Diêm Bà liền kéo vào trong phòng rồi Tống Giang ngồi
vào một cái ghế ở góc nhà mà quay mặt vào phía giường. Diêm Bà lại vào giường
dựng người con gái dậy mà bảo rằng:
- Áp Ty đã đến kia, con ơi! Sao tính nết con hư thế, cứ nói nọ nói kia, để Áp Ty giận
không về đến đây nữa! Lúc không thì lại ngồi nhà mà lo nghĩ, bây giờ ta đã khó
khăn mời được Áp Ty về đây, sao con không ngồi dậy nói chuyện, lại còn giở
những thói ấy làm chi?
Bà Tích cầm tay mẹ đẩy ra mà nói rằng:
- Bà làm gì mà phải rối lên, tôi có tội gì chưa? Người ta không thèm về đến đây thì
bảo tôi nói chuyện làm sao?
Tống Giang nghe vậy cứ ngồi lặng yên. Diêm Bà lại kéo cái ghế chéo kê liền cạnh
Tống Giang rồi kéo con gái đến đó mà bảo rằng:
- Con hãy đến đây ngồi với Tam Lang một lúc vậy, không nói chuyện thì thôi,
không việc gì phải thế!
Bà Tích không chịu ngồi bên cạnh, liền đến một cái ghế đối diện Tống Giang để
ngồi, Tống Giang ngồi cúi đầu xuống mà không nói năng gì cả.
Diêm Bà trông thấy người con gái bấy giờ, có vẻ khác nét mặt, liền nói lên rằng:
- Không tửu không tương, sao thành đạo trường, lão có một bình rượu ở kia, để lấy
thêm một ít hoa quả ra đây rồi sẽ nói chuyện với Áp Ty, con cứ ngồi với Áp Ty một
lúc, có việc gì mà thẹn, ta đến đây ngay bây giờ.
Tống Giang thấy vậy thì nghĩ lẩm nhẩm một mình rằng: "Cái con mụ già này thực
là vô lý, đem nhốt ngay mình vào đây mà không còn thoát ra được nữa. Để con mụ
ấy đi xuống gác, ta sẽ xuống sau mà đi quách cho rảnh".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.