THỦY HỬ - Trang 446

Nước non nghĩa nặng,
Cốt nhục tình sâu,
Tài cao chí cả đến đâu,
Anh em cốt nhục dễ hầu dám khinh.
Thế gian lắm kẻ bạc tình,
Bỏ nhà làm bộ tung hoành nước non.
Biết đâu hiếu để tan hồn,
Thì lòng chủng loại phổng còn được chăng.
Võ Tòng từ khi đến ở nhà cùng anh thì người chị dâu hết sức chìu chuộng, sáng dậy
nước sôi hầu hạ, trưa đến cơm cháo trông nom, không hề chút gì trễ nãi. Võ Tòng
thấy chị dâu khó nhọc như vậy, toan bắt một tên thổ binh ra để hầu hạ thổi nấu,
song vợ Võ Đại nhất định không nghe mà tự xin đảm nhiệm hết cả. Mấy hôm sau
Võ Tòng lại đưa tiền cho Võ Đại mua các thức trà bánh, để mời phố xá xóm giềng
đến chơi nói chuyện. Các nhà hàng phố cũng đem trà bánh đến biếu đãi anh em Võ
Tòng, đi lại rất là tử tế. Võ Tòng lại lấy một tấm đoạn hoa đưa tặng người chị dâu
để may áo xiêm. Vợ Võ Đại thấy vậy thì hớn hở mừng thầm mà rằng:
- Thúc thúc có lòng yêu như vậy, tôi xin vâng lĩnh ngay, không dám từ chối.
Từ đó Võ Tòng cứ ngày hai buổi đi vào hầu trong huyện rồi lại trở về ăn ngủ ở nhà
Võ Đại, còn Võ Đại thì vẫn giữ nghề bán bánh để kiếm ăn như trước. Mỗi khi Võ
Tòng ở huyện về bất cứ sớm khuya, người đàn bà đều chỉnh đốn cơm canh mà thờ
phụng Võ Tòng một cách vui vẻ thân mật làm cho Võ Tòng phải e ngượng không
đành tâm. Thỉnh thoảng chị ta lại kiếm chuyện khơi đùa, song Võ Tòng là một
người ngay thẳng vẫn cứ điềm nhiên, có chuyện thì nói, không chuyện thì thôi cũng
không lấy gì làm nghi ngại. Thấm thoát hơn một tháng trời, bấy giờ vào khoảng
tháng chạp mùa đông, ngày nào cũng gió bấc đìu hiu, mây đen kín mít mà tuyết phủ
sương che rất chiều lạnh lẽo. Một buổi sáng hôm kia, Võ Tòng vào hầu huyện, mãi
quá trưa không về ăn cơm. Vợ Võ Đại ở nhà, cơm nước trưa xong, liền giục chồng
đi bán hàng chiều rồi nhờ Vương Bà ở bên cạnh vách, mua các thứ rượu nhắm
mang về và quạt một lò lửa để sẵn vào đó. Đoạn rồi trong bụng nghĩ thầm rằng:
"Hôm nay ta phải tìm cách để khiêu ghẹo anh này, không có lẽ anh ta là đá gỗ mà
không động tình được!” Nàng nghĩ vậy thì trong bụng hớn hở mừng thầm, liền ra
trước rèm để đợi ngóng Võ Tòng. Được một lát thấy Võ Tòng lặn lội trên đá, tuyết
đi về, chị chàng ta vội mở cánh cửa rèm ra đón mà nói rằng:
- Thúc thúc hôm nay rét lắm nhỉ?
Võ Tòng cảm ơn đáp lại rồi bước vào vào trong cửa mà bỏ nón xuống, chị chàng
kia liền hai tay đỡ nón xuống cho Võ Tòng. Võ Tòng thực bụng thấy vậy nói rằng:
- Có đâu dám phiền tẩu tẩu như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.