THỦY HỬ - Trang 471

VƯƠNG BÀ

Vương Bà lại mời khuyên, người đàn bà uống một lúc luôn ba tuần rượu. Vương Bà
chạy đi hâm rượu nóng lại.
Tây Môn Khánh nói:
- Dám hỏi khí không phải, chẳng hay nương tử năm nay chừng mấy thanh xuân?
Người đàn bà nói:
- Tôi vừa 23 tuổi.
- Như vậy tôi hơn 5 tuổi.
- Dạ, quan nhân đem trời đọ đất làm chi!
Vương Bà chạy lại nói:
- Nương tử đây là người giỏi lắm, nào phải may khâu mà thôi, còn thuộc làu chữ
nghĩa.
Tây Môn Khánh nói:
- Kể ra thì buồn lắm, chỉ tiếc cho tôi, phận mỏng không tìm được người nào như
nương tử đây.
Vương Bà nói:
- Người vợ cả của Đại quan nhân chắc là hay lắm?
- Khỏi phải nói, người vợ trước của tôi còn sống thì đâu đến nỗi cửa nhà bê bối như
ngày nay, đến nay trong nhà sáu bảy miệng ăn mà chả làm được nên việc gì cả.
Người đàn bà hỏi:
- Chẳng hay vợ trước của Đại quan nhân đã mất bao lâu?
- Giấu gì nương tử, vợ trước của tôi, vốn con nhà nghèo, cho nên việc gì làm cũng
thạo, giúp nên cơ nghiệp cho tôi, chẳng may mất đi đã được ba năm, khiến tôi bấy
lâu công việc bê trễ, thất điên bát đảo cả người, cho nên có đi đâu được, chỉ ở nhà lo
liệu không xong.
Vương Bà nói:
- Nói cho đúng ra thì xin Đại quan nhân đừng giận, vợ trước của ngài đâu bằng Võ
Đại nương đây, khéo từ việc may vá.
Tây Môn Khánh nói:
- Vợ trước của tôi thì kém phần lịch sự như nương tử thực.
Vương Bà lại hỏi:
- Đại quan nhân có nuôi cô nào ở phố đông kia mà không cho già này ăn uống với.
Tây Môn Khánh đáp:
- À cô Trương Tích, vốn con hát tầm thường, nên tôi đâu có thiết, đó là y muốn theo
tôi.
Vương Bà lại nói:
- Vậy quan nhân với Lý Kiều ở với nhau đã bao lâu?
- Cô ấy hiện ở nhà, giả thử được như nương tử đây thì cũng cho làm vợ cái con cột
rồi.
Vương Bà lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.