THỦY HỬ - Trang 476

Vương Bà liền tát luôn mấy cái nữa, lại hắt cả dành quả của Vận Kha ra phố và cố
đuổi ra ngoài. Vận Kha vừa khóc, vừa chửi, vừa chạy vừa lúi húi nhặt hoa quả bỏ
vào dành rồi chửi mà nói rằng:
- Được rồi, tao bảo cho mày mày giấu được tao thì tao đã có người khác trị lại cho
mày biết. Nói xong liền xách dành giỏ mà đi thẳng.

Lời bàn của Thánh Thán
Tả Võ Nhị coi anh như cha, vốn là đặc tính của hào kiệt có chỗ hơn người, song ta
coi chẳng khó về việc Võ Đại coi em như con vậy. Chao ôi! Trong tình anh em đến
như ngày nay sao dễ xử vậy thay! Một lần vì Võ Nhị đánh người, bị lây đến anh,
phải tìm nơi xa bán bánh, một lần nữa Võ Nhị đã hiển đạt, như quên cả tình anh,
như thế một lần khiến tan nát vì nỗi tiểu nhân và một lần khiến tan nát về lối quân
tử vậy. Hỡi ơi! Tan nát về thói tiểu nhân, lỗi vì thô bỉ, còn có thể cứu lại! Tan nát về
lối quân tử, lỗi vì giả dối, không thể cứu lại, lỗi vì Tiểu nhân do trong lòng thô bỉ
mà ngoài không đến nỗi giả dối, còn có thể đem giáo hóa của thánh vương mà dạy
lại. Lỗi vì Quân tử, do sự giả dối bên trong lòng cũng thô bỉ mà thôi thì không còn
đem giáo hóa thánh vương mà dạy nổi? Cho nên Võ Nhị coi anh như cha, vốn đạo
của người học vấn, Võ Đại coi em như con, vốn là của người sẵn tính trời, do sự
học vấn mà thờ anh như cha được như Võ Nhị người ta còn có thể bắt chước. Do
tính trời mà coi em như con được như Võ Đại, khó mà bắt chước được như thế?
Cho nên tác giả tả Võ Nhị, để cứu lại cái thô bỉ của tiểu nhân, tả Võ Đại, để cứu lại
cái giả dối của quân tử. Hỡi ơi! Trong tình anh em, một gốc sinh ra tất phải yêu
nhau vốn sẵn tính trời, học vấn cũng đến như thế vậy bất đắc dĩ phải bỏ học vấn
như tiểu nhân kia, theo sẵn tính trời mà xử, dù cho quân tử cũng không khỏi tính
trời. Hồi trên tả Võ Nhị đả hổ, chuyển rừng động núi, khiến người khiếp sợ. Hồi
này tả Võ Nhị gặp chị dâu, đào non liễu yếu, khiến người mê say, ta từng thấy sau
khi múa đao rồi thổi sáo ngâm thơ. Sau khi chém giết, uống rượu vui vầy, sao mà
Thi Âm khéo tiếp tay tả ra như vậy?
Tả Tây Môn Khánh mấy phen xoay chuyển, khéo về cứu thế, khéo về đổi thay, khéo
về cần gấp, khéo về lạnh lùng, khéo về thong thả, khéo về muốn ngay, khéo về phá
đi, khéo về mượn lại, khéo về đón lấy, khéo về đẩy ra. Thực là một thiên gấm bật
mầu hoa, rõ ra văn tự! Tả Vương Bà định kế, chỉ mấy câu là đủ, xem hắn từng một
dư một kiệt, một nuốt một nhả, tùy tâm gỡ ý, bày ra năm phần Quang, trước khi bày
mười phần Quang, còn đặt ra năm điều kiện, thực tác giả tài nhiều bằng bể thế bút
mực như sóng lên trào xuống, diễn xuất không cùng! Suốt hồi tả Tây Môn Khánh
muốn gian dâm, chỗ chỗ đều vào trong tay bợm già thao túng, miêu tả ra một lũ
tiểu nhân, chỉ cùng một việc, lại đều theo sở thích riêng nhau, kẻ tiền tài người sắc
đẹp, thực là đáng ghét và đáng cười, ta thường dậy sớm mở cửa nom ra đường,
thiết nghĩ biết bao kẻ ruổi rong xe ngựa chẳng ai vì một nếp sống riêng, nay đọc
đến hồi này mà cười cho sự thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.