THỦY HỬ - Trang 498

bàn định với nhau, muốn gạt xếp im đi cho rảnh.
Bấy giờ quan Huyện bảo Võ Tòng rằng:
- Võ Tòng ngươi đã làm đến chức Đô Đầu, sao mà không biết pháp luật? Xưa nay
thường nói: "Gian dâm phải có đôi, trộm cướp phải có tang, giết người phải có
thương tích", nay anh người đã chết rồi, xác không còn lại, chính người lại không
bắt sự gian, vậy mà chỉ bằng cứ ở miệng hai đứa làm chứng này mà cho ngay là
việc giết người thì có lẽ không thể nào làm được, người nên nghĩ kỹ xem nên làm
thì hãy làm. Võ Tòng bèn đem gói xương và mười lạng bạc ra trình quan huyện mà
rằng:
- Cái này có tang chứng hẳn hoi, há phải rằng chúng tôi đặt để nên chuyện đâu? Xin
quan lớn xét kỹ cho mới được.
Tri huyện xem xong đáp rằng:
- Nếu vậy ngươi để đây, ta xét kỹ xem sao nếu việc có thể làm được thì ta sẽ bắt hỏi
cho ngươi.
Võ Tòng tạ ơn lui ra rồi giữ Hà Cửu Thúc và Vận Kha ở lưu trong nhà, để đợi khi
đòi hỏi. Bên kia Tây Môn Khánh nghe biết chuyện đó, liền đem tiền đút lót đám
quan lại cho đâu đấy đều được thoả thiếp hết cả. Đến sang hôm sau Võ Tòng lại lên
thúc giục quan huyện xin cho tra xét thì quan Huyện đưa trả lại gói xương và mười
lạng bạc mà bảo với Võ Tòng rằng:
- Việc này ngươi chớ nên nghe càn người ta mà thưa kiện Tây Môn Khánh, vì
không có một chút gì là đúng lẽ cả, thánh nhân đã dạy rằng: “những việc trước mắt,
chưa hẳn đã tin; Lời nói sau lưng, lấy đâu làm chắc!" Ngươi không nên nóng nảy
làm liều mà lỡ việc!
Bấy giờ tụi nha lại đứng hai bên cũng giở ngọn lưỡi không xương ra mà tán với Võ
Tòng rằng:
- Đô Đầu ơi! Những việc án mạng xưa nay, phải đủ có năm thứ là: Xác người, dấu
thương, chứng bệnh, đồ hành hung, cùng là tung tích thì mới có thể tra xét được.
Nay Quan đã dạy như thế thì hãy để thong thả xem sao đã.
Võ Tòng nghe vậy lặng ngắt không nói và bèn thu lấy gói xương và tiền, giao cho
Hà Cửu Thúc giữ rồi lại đem hai người trở về phòng, trong bụng vừa phần buồn
bực, vừa phần căm tức mà phàn nàn một mình rằng: “Đáng tiếc cho lộc nước lương
dân, phí tổn kể hết bao nhiêu để cung phụng cho quan lại! Nhưng than ôi! Đem tiền
mà vứt xuống sông còn được thấy tăm thấy bóng, chớ đem tiền mà cung phụng cho
đám ấy thì thực là vô ích cho đời. Nay có một việc rõ ràng như thế mà không thể
nào xét đoán cho ra, huống chi những việc u minh khó hiểu thì bấy giờ xử trí làm
sao? Thực là mất tiền mất của mà phó tính mạng biết bao xích tử lương dân cho
đám mèo mù này, còn bao giờ cai trị được yên? Những hạng người ấy ngoài hai chữ
kim tiền, còn có biết chi là luân thường pháp luật! Thôi anh hùng sự nghiệp mong ở
tay mình, oán trả ân đền, tự mình uy phúc can chi mà cậy những con người vô ích
thêm phiền?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.