THỦY HỬ - Trang 577

không khác gì một nhà sư vậy. Trương Thanh cùng Tôn Nhị Nương cả cười mà
rằng:
- Thực là kiếp trước đã định, cho nên mới được như thế.
Võ Tòng liền cầm gương soi mặt cũng phải phì cười mà không nhận được. Trương
Thanh hỏi:
- Thúc thúc cười chi như thế?
Võ Tòng nói:
- Tôi trông tôi, tôi cũng bật cười. không biết làm sao, tự nhiên lại hóa ra một nhà sư.
Bây giờ đại ca đem cắt tóc cho tôi vậy.
Trương Thanh liền lấy kéo ra cắt tóc cho Võ Tòng rồi sắp sửa đồ đạc cho Võ Tòng
đi. Trương Thanh lại bảo Võ Tòng để các đồ chén bạc của Trương Đô Giám lại đây
rồi bọc thêm một ít tiền nữa vào cho Võ Tòng và sai thợ khâu một cái túi gấm, đựng
tờ hộ điệp để cho Võ Tòng buộc sát vào trước bụng. Chiều hôm ấy Võ Tòng cơm
rượu xong rồi, thu thập các đồ hành lý, giắt hai khẩu giới đao vào lưng rồi từ tạ vợ
chồng Trương Thanh mà đi lánh nạn. Trương Thanh cầm tay than vãn dặn rằng:
- Hiền đệ đi đường phải nên cần để tâm cẩn thận, rượu không nên uống lắm, không
nên tranh khí với ai, phàm các công việc chớ có làm liều làm bạo, thế mới giữ được
thái độ kẻ tu hành mà khỏi bị người ta dò biết. Khi nào đến Nhị Long Sơn thì viết
thư về ngay cho tôi biết, vợ chồng tôi ở đây cũng không phải là kế lâu dài, có lẽ nay
mai sẽ xếp dọn mà theo lên đó cũng nên. Hiền đệ cần phải bảo trọng lấy thân và nói
với Lỗ, Dương, hai Đầu lĩnh rằng vợ chồng tôi xin gửi lời bái chúc.
Võ Tòng vâng lời rồi từ tạ ra đi. Hai vợ chồng đứng trông theo một lúc rồi vỗ tay
mà khen rằng:
- Quả nhiên rõ là một ông hành giả, không còn ai dám ngờ nữa?
Bấy giờ đương dạo thàng mười, ngày ngắn không đầy gang tấc, Võ Tòng giã từ
Thập Tự Phi đi vội vàng được một lúc thì trời đã sắp tối, được vào khoảng năm
mươi dặm đường, chợt trông thấy một tòa núi cao đứng sừng sững ở trước mặt. Võ
Hành Giả liền mau bước mà đi lên núi. Khi lên tới gần đỉnh núi, chàng đứng dừng
lại, quay trông sang phía bên đông, đã thấy vừng trăng mới mọc sáng rọi cây cỏ trên
non, rất là thích mắt.
Đương khi trông ngắm ngẩn ngơ thì chợt thấy có tiếng người cười ở khu rừng trước
mặt. Võ Hành Giả liền nói một mình rằng: "Quái lạ ở đây núi non tịch mịch thế này,
còn làm chi mà có tiếng người cười nói?” Chàng nghĩ đoạn rảo bước đi sang bên
rừng để xem. Chợt thấy trong rừng thông bên cạnh núi có một tòa am, ướt có mười
mấy gian nhà lá, nhà mở hai cánh cửa sổ có một tiên sinh cùng mấy người con gái
cùng ngồi, đương đùa rỡn xem trăng ở đó. Võ Hành Giả thấy vậy thì ngạc nhiên
nghĩ thầm rằng: “Anh này trông ra mặt tu hành xuất gia mà sao dám làm những việc
thế kia!" Chàng vừa nghĩ vừa rút hai khẩu giới đao sáng nhoáng, giơ ra bóng trăng
để xem rồi lại nói một mình rằng: "Mấy khẩu đao này tốt thực vào tay ta, ta chưa
thử một lần nào? Âu là ta đem tiên sinh khốn nạn này mà thí nghiệm một cái xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.