THỦY HỬ - Trang 719

- Túc hạ cho nhiều quá. Chỉ dùng một con cũng đủ.
Trương Thuận đáp:
- Có làm gì những cái vặt; Huynh trưởng xơi không hết thì đem về làm cơm xơi
cũng được chứ sao?
Nói đoạn hai người chia thứ tự cùng ngồi, Lý Quỳ nhận hơn tuổi ngồi thứ ba, để
Trương Thuận ngồi thứ tư, đoạn gọi tửu bảo mở hai chai Ngọc Hồ Xuân Tửu nữa
và đem các thứ hoa quả sơn hào hải vị lên. Trương Thuận sai tửu bảo đem một con
cá chép để nấu thang và lấy con cá để hấp với rượu rồi bốn người ngồi uống rượu
để cùng nói chuyện với nhau. Đương khi chuyện trò vui vẻ thì có một người con gái
vào vòng đôi tám thanh xuân, mình mặc áo sa mỏng, đi vào trước bàn ăn, chào bốn
người cất tiếng lên hát.
Bấy giờ Lý Quỳ đương thích khoe khoang những ngón hào kiệt của mình, bỗng bị
con hát cất tiếng hát lên, làm cho ba người kia bỏ câu chuyện mà lắng tai nghe vào
đó thì lấy làm tức bực vô cùng liền đứng phắt dậy giơ hai ngón tay mà tát vào mặt
người con gái. Người con gái kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất. Mọi người
vội vàng chạy túm đến thì thấy người con gái đã xám hẳn mặt lại mà nằm lặng ra
đó, như người sắp chết, chủ nhân thấy vậy, liền ngăn giữ bốn người lại rồi định đi
trình quan. Mới hay:
Ai không nhiệt huyết ở đời,
Xưa nay đã dễ mấy người có tâm?
Muốn tìm cho gặp tri âm
Dẫu rằng thủy tích sơn thâm cũng liều.
Cạnh tranh đời đã xoay chiều,
Phải đem tâm huyết mà liều mới ngoan.
Nặng nề thay gánh giang san,
Ở đời nhu nhược phổng toàn được chăng?

Lời bàn của Thánh Thán
Tả Tống Giang lấy đồng tiền ra để giao du, bỗng đâu tiếp tả ra một Thiết Ngưu Đại
Ca, khéo thay dùng bút! Đã khiến cho Tống Giang thẹn với trước ngọc vàng châu
báu, tệ hơn là mắng, đau hơn là đánh, nguy hơn là chết vậy. Thấy kẻ kia cần tiền
đánh bạc thì cho tiền đến sòng; thấy kẻ kia ăn cá cũng thích nói ra, khiến cố đi tìm.
Nếu hết thảy vật trong thiên hạ, thả cho thiên hạ chung nhau và dùng thì sao khỏi
những kẻ biển lận ở đời, vì sao lại không tin nổi đời có những tay khẳng khái không
thèm! Nào phải không cho tiền mà chịu oán, hãy cho tiền thì mới mang ơn, như thế
thì quyền thuật của Tống Giang, gặp con người ấy chẳng còn giá trị?
Tống Giang chỉ tung tiền, kẻ kia cũng cho là chỉ mua chuộc phường võ phu ăn tục
làm liều, lưới chài sòng bạc. Chả hơn gì họ; Nếu họ gặp thời, chẳng vì tiền nong cá
thịt, những kẻ kia cũng chẳng qua là bọn khiến người ta cảm vậy, Tống Giang
không tung tiền ra cũng sợ người ta oán vậy. Nay kẻ kia cũng không ơn với oán gì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.