THỦY HỬ - Trang 72

quý, đáng vinh dự lắm chứ? Sao mà sinh sự oán ghét, lại toan đánh mắng, đến điều
muốn giết chết, bức bách cho phải bỏ đi, thế là tại đâu? Đó là Vương Tiến bỏ đi,
đem lại một trăm linh tám người tới vậy. Như thế Cao Cầu khởi xướng cho một
trăm lẻ tám người sinh chuyện. Vì sau Vương Tiến bỏ đi, lại tiếp đến Sử Tiến, chữ
Sử là họ kia cũng chữ sử là sách sử vậy, ý nói quan Tỳ Sử cũng chỉ chép sử. Hỡi ơi!
Từ xưa có sử để mà chép mọi việc thì nay quan Tỳ Sử chép gì, hãy chép việc của
một trăm lẻ tám người vậy, chép đám người ấy cũng cho là sử ư? Cho là sử vì lời
bàn của dân chúng cũng là sử được, kể ra dân chúng đâu dám cãi bàn việc nước,
bấy lâu nay dân chúng đâu dám cãi bàn, một khi dân chúng chẳng dám cãi bàn mà
lại cứ dám cãi bàn thì tại đân nhỉ? Theo như thiên hạ có đạo thì dân nào dám cãi
bàn thì cũng đủ biết thiên hạ không còn đạo nữa! Cũng như Vương Tiến phải bỏ đi,
vì Cao Cầu được trở lại vậy. Họ Sử cũng như sách sử vậy, vốn có chuyện vậy, còn
Tiến thì nghĩa sao đây? Xét rằng kẻ kia vốn tự hứa ra tên, dù chẳng phải quan Tỳ
Sử chép truyện, song đã tiến dẫn thành sử vậy, ngươi Sử Tiến để tiến dẫn truyện
thành ra sử, vốn có vậy. Còn Vương Tiến là nghĩa làm sao? Xét rằng phải được
người như thế, ngõ hầu bậc thánh ở ngôi vua, để dạy dân tiến lên vương đạo, phải
là như người Vương Tiến rồi dạy dân tiến lên vương đạo, thế thì một trăm lẻ tám
người kia, theo vương đạo phải đem giết bỏ.
Một trăm lẻ tám người kia, theo vương đạo phải đem giết bỏ, sao còn cho hiện lẫn
ra một Vương Tiến đáng là dân của bậc thánh minh? Xét rằng Vương Tiến chẳng
bỏ nghiệp cha, khéo nuôi chí mẹ, đáng xuất hiện trung gian, để làm gương lắm?
Thế rồi chẳng hiện ở trung gian như điểm danh chẳng tới, chẳng thấy từ đâu diễn
mãi ra, trốn một bước Diên An; Lại chẳng thấy hiện ra sau cuối nữa, chả có từ đầu
tới cuối cũng như con thần long đó ư? Để cho một trăm lẻ tám người kia, đều hiện
ra hết, ta thấy rằng họ khỏi với tội chết vậy, nhưng vẫn chưa bằng Vương Tiến, một
trăm tám người kia, xét chưa bằng ấy, vậy sau mới biết khó làm nổi như Vương
Tiến. Xét, chẳng hiện làm đầu, để bảo cho người ta, đời loạn nên ẩn, chớ xuất đầu
ra; Xét chảng hiện ra cuối nữa cũng bảo cho người ta, đời loạn quyết không thu tàn
cục.
Một bộ sách bảy mươi hồi, với một trăm lẻ tám người, theo 36 vị Thiên cương thì
ngôi sao Tống Giang làm chủ; mà khi trước làm trộm cướp vậy, lại theo 72 vị Địa
Sát, có ngôi sao Chu Vũ, dẫu rằng bút lục tung hoành của tác giả rất khéo, song
cũng ngược với đạo trời mà làm ra vậy.
Thứ diễn đến Khiêu Giản Hổ Trần Đạt, Bạch Hoa Xà Dương Xuân là ẩn nhiên bao
quát một bộ sách bảy mươi hồi, có một trăm lẻ tám người đều như hùm, như rắn,
chả quý gì mà biết tới. Đã biết sự ẩn quát một bộ sách bảy mươi hồi, với trăm lẻ
tám người thì dùng để làm gì? Nói rằng đấy là Khế Tử, để diễn ra một bộ sách mà
Thợ Trời hoá hiện, mới có một rắn một hùm, khiến độc giả thấy Trần Đạt, Dương
Xuân làm danh hiệu bao gồm một trăm lẻ tám vị anh hùng hảo hán vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.