THỦY HỬ - Trang 725

Chợt đâu đứng lên nom hai bên vách phấn, thấy có nhiều văn thơ của người xưa đề
vịnh, chàng liền nghĩ thầm trong bụng rằng: "Tiện đây bất nhược ta viết ngay lên
vách phấn, để làm di tích ở đất Giang Châu, sau này dù có hiển vinh qua đến đất
này, trông thấy mấy câu ở trên vách phấn kia cũng đủ nhắc lại cho ta biết cái cảnh
huống ấy bây giờ, thế này thực là cùng cực.” Chàng nghĩ đoạn, liền nhân lúc tửu
hứng mài mực đặc, lấy bút đẵm rồi viết lên vách phấn mấy câu:
Thủa nhỏ theo đòi kinh sử,
Lớn lên thông thạo quyền mưu,
Khác nào hổ mạnh nấp hang sâu,
Kín nanh dấu vuốt ai biết đâu?
Chẳng may thời vận cơ cầu.
Bỗng dưng chạm mặt đầy Giang Châu,
Một mai may báo được oan cừu,
Máu nhuộm Tầm Dương sẽ biết nhau.
Tống Giang viết xong, xem ngắm một mình lấy làm vui mừng thích chí, lại ngồi
uống luôn mấy chén rượu nữa rồi múa chân múa tay cười nói một mình, xuống dưới
bài Tây giang tử.
Tâm ở Giang Đông thân ở Ngô,
Mấy phen than thở mấy giang hồ,
Ngày sau như thoả lòng non nước,
Mới biết Hoàng Sào cũng trượng phu.
Viết cạn lại thêm mấy chữ "Vận Thành Tống Giang đề" ở dưới rồi vất bút xuống
bàn, một mình ngồi ngâm đọc hồi lâu. Lại uống thêm mấy chén rượu đầy, nghe
chừng rượu đã quá say liền gọi tửu bảo lên tính trả tiền hàng, còn thừa lại thưởng
thêm cho tửu bảo rồi đứng dậy giũ áo mà đi xuống lầu. Bấy giờ chàng vội vội vàng
vàng đi về phong giấy, mở cửa vào phòng nằm vật xuống ngủ thẳng một giấc đến
canh năm mới tỉnh dậy, không còn nhớ chi đến sự đề thơ ở gác Tầm Dương.
Năm canh say tỉnh mơ màng,
Sơn Đông chí ấy, Tầm Dương thân rày.
Giang hồ trải mấy đắng cay,
Biết rằng non nước vơi đầy ra sao?
Đối ngạn với đất Giang Châu có một thành nhỏ là thành Vô Vi Quán, có ông Thông
Phán tại gia là Hoàng Văn Bính ở đó. Hoàng Văn Bính tuy có học hành kinh sử,
song tính người siểm nịnh, tâm địa hẹp hòi, xưa nay thường hay ghen ghét tài năng;
hại kẻ hơn mình mà xoay kẻ kém mình, chỉ quanh năm quấy nhiễu chốn hương
thôn, không ai là không khinh ghét. Nhân chàng ta biết Xài Cứu Phủ là con quan
Xài Thái Sư đương triều nên thường thường đi lại mà tán hót phỉnh phờ, để kiếm
đường kiếm lối ra làm quan.
Một hôm, Hoàng Văn Bính đương ngồi buồn bã ở nhà, không có cách gì tiêu khiển,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.