THỦY HỬ - Trang 80

tìm người họ, bất đồ sang tới nơi thì người họ đã dọn sang ở Nam Kinh mất, đoạn
rồi mẹ tôi bị bệnh giữa đường mà chết, thành ra hai cha con tôi phải lưu lạc đến đây,
khi đến đây trót nhờ ông tài chủ là Trấn quan Tây Trịnh đại nhân giúp đỡ ít chút,
sau ông ấy thấy tôi còn trẻ tuổi, có ý muốn ép làm lẽ liền bắt cha tôi viết bức văn tự
bán tôi là 3. 000 quan mà sau rút cục không đồng tiền nào cả, sau bắt tôi ở đấy được
non ba tháng, bị người vợ cả ghen tuông quá đỗi, bắt duổi tôi phải đi nơi khác mà
không cho lẩn quẩn trong nhà, đoạn rồi đem văn tự ra đòi tiền cho kỳ được, cha tôi
đã già yếu, không có kế chi chống lại được với y, vả chăng khi trước không nhận
được của y một đồng tiền nào thì ngày nay lấy đâu mà trả được. May sao thuở xưa
cha tôi có dạy cho tôi một vài bản hát, nay bất đắc dĩ phải tìm đến tửu lâu bên kia,
để quanh co hát xướng, kiếm lấy ít tiền mà trả bớt cho người ta, còn thì cha con
đùm bọc lấy nhau, nhưng chẳng may, mấy ngày hôm nay khách hàng thưa vắng,
không sao kiếm được đồng nào, chỉ sợ đến hẹn mà không có tiền đưa trả thì phải
khổ với người ta, bởi vậy cha con tôi lo khóc, không ngờ lại xúc phạm đến uy ngài,
xin ngài rộng ơn mà tha thứ.
Lỗ Đạt lại hỏi:
- Tên họ nhà ngươi là gì? Ở Tửu điểm nào? Trấn quan Tây Trịnh đại nhân là người
nào? Ở đâu?
Lão già khép nép thưa lên:
- Chúng tôi tên là Kim Nhị, con cháu tên là Thúy Liên, trọ ở hàng rượu đối diện bên
đông kia, còn Trịnh đại nhân tức ông Trịnh Đồ, bán hàng thịt ở dưới cầu Trạng
Nguyên.
Lỗ Đạt nghe nói tắc lưỡi mà rằng:
- Ta vẫn tưởng Trịnh quan nhân nào; té ra chính là thằng Trịnh Đồ bán hàng thịt lợn.
Thằng gớm thực? Nó nhờ thế quan Kinh Lược ta được mở cái hàng thịt lợn ở đó, ai
ngờ nay dám lộng quyền đến láo quá chừng. Nói đoạn quay lại bảo Lý Trung, Sử
Tiến rằng:
- Các ông hãy ngồi đây, đợi tôi một lát, tôi đi sửa cho thằng này một trận rồi lại xin
đến đây ngay. Sử Tiến, Lý Trung đều dìu lại mà khuyên rằng:
- Quan bác hãy nguôi giận, để sáng mai sẽ hay.
Hai người khuyên giải đến năm bảy lượt rồi, Lỗ Đạt mới chịu thôi, lại quay bảo bố
con Kim Nhị rằng:
- Tôi đãi tiền cho lão già, ngày mai về Đông Kinh được không?
Hai bố con Kim Nhị nói:
- Nếu ngài cứu cho được về cố hương thì thực ơn bằng cha mẹ, song làm thế nào
được chủ hàng cơm cho đi và nếu khi Trịnh đại nhân theo đuổi đòi tiền thì biết làm
sao?
Lỗ Đề Hạt nói:
- Cái đó không cần, tôi sẽ có cách xử trí cho.
Nói đoạn móc tay vào túi lấy ra lạng bạc, để trên bàn rồi bảo Sử Tiến rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.