THỦY HỬ - Trang 807

Lý Quỳ nói:
- Ca Ca không nên nóng tính, bây giờ anh em ta cùng lên ở núi cả, có thú hơn
không?
Lý Đạt cả giận toan xông lại đánh Lý Quỳ, song sợ sức mình yếu đuối không thể
nào địch nổi Lý Quỳ. Liền vất lẵng cơm xuống đất rồi quay đi thẳng.
Lý Quỳ thấy vậy, trong bụng ám tưởng rằng:
- Anh này đi tất là báo người về bắt ta đây, nếu ta không chạy mau thì khó lòng mà
thoát được! Ừ, xưa nay anh ta chưa được trông thấy thoi bạc lớn bao giờ, nay ta để
lại đây cho một đỉnh bạc lớn năm mươi lạng thì khi trở về trông thấy, tất là không
đuổi bắt ta nữa.
Nghĩ đoạn liền cởi khăn gói lấy ra một đỉnh bạc rất lớn bỏ ở giường rồi gọi mẹ mà
nói rằng:
- Con xin cõng mẹ đi thôi.
- Con cõng mẹ đi đâu?
- Mẹ bất tất phải hỏi, con cứ cõng mẹ đi, hễ được sung sướng thì thôi.
Nói đoạn cõng mẹ lên lưng rồi một tay cầm dao bước ra cửa theo lối tắt mà đi.
Suối rừng lặn lội sá chi,
Quyết đem tấc cỏ đền nghìn ba xuân,
Bâng khuâng bước một ngại ngần,
Ai ơi! Hiếu tử trung thần được bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.