Hiểu Khê làm mặt nghiêm trang, thì thầm: “Tuyết, em còn trẻ quá, sao đã
nghĩ tới chuyện yêu đương thế?”.
Hạo Tuyết bướng bỉnh nói: “Em đã lớn rồi, mười lăm tuổi rồi đấy”.
Nói xong, cô bé ưỡn ngực ra, dáng rất kiêu hãnh. Hiểu Khê lúng túng tìm
từ ngữ: “Nhưng… nhưng… cách đó… không ổn”.
Hạo Tuyết nắm chặt lấy tay Hiểu Khê, giọng tha thiết: “Em tính hết rồi,
nhưng chị phải giúp em”.
Hiểu Khê luống cuống: “Chị á? Chị biết giúp gì?”
“Thôi mà, chị hứa giúp em đi”, Hạo Tuyết năn nỉ và bắt đầu trình bày kế
hoạch của mình, “Em sẽ bày trò hôn nhau trong bóng tối. Lát nữa, em sẽ tắt
ngay ánh đèn trên cây thông. Mọi người sẽ bị bất ngờ và không trở tay kịp.
Tất nhiên trước đó, em phải kiểm tra kỹ xem anh Triệt đứng ở vị trí nào.
Rồi em sẽ tới chỗ đó, hôn anh ấy thật nồng nàn”.
“Em đã tính toán hết rồi thì cứ làm đi, cần gì phải nhờ chị giúp?”, Hiểu Khê
vẫn chưa hiểu rõ vai trò của mình.
“Không. Em rất sợ chị Đồng làm hỏng chuyện của em. Chị ấy luôn im lặng
đứng quan sát hết cả, nên em cần chị giúp”, Hạo Tuyết ghé sát tai Hiểu Khê
thì thầm, “Chị hãy đứng cạnh anh Giản Triệt, chiếm lấy vị trí gần anh ấy
nhất, không được để ai đó chiếm chỗ. Khi nào em gọi chị một tiếng, chị lui
ra, nhường lại cho em đứng vào đó. Nếu anh Triệt chống cự, chị cứ đẩy anh
ấy vào em”. Trong lúc Hiểu Khê còn đang tròn mắt kinh ngạc thì Hạo
Tuyết vẫn nói tiếp: “Chị nhận lời giúp nhé, việc rất dễ mà!”
“Chị hiểu chưa? Đơn giản lắm phải không?”, Hạo Tuyết nháy mắt hỏi cô.
Hiểu Khê làu bàu mấy tiếng, định bỏ đi. Rõ là một kế hoạch điên khùng.
Nhưng Hạo Tuyết đâu có dễ dàng buông tha cô, cứ giữ chặt tay Hiểu Khê
mà xin xỏ: “Hạnh phúc cả đời em giờ trong tay chị đấy! Giúp em với, chị
gật đầu đi nào”. Cô bé còn kể lể thêm để tăng sức thuyết phục: “Em luôn
nghe lời chị, chưa bao giờ làm trái ý chị. Chị cứ nghĩ lại đi. Hãy nể tình
cảm của hai chị em chúng ta mà giúp em với!”, giọng Hạo Tuyết hơi nghẹn
ngào.
Hừm hừm, Hiểu Khê thấy thật khó xử, quả thực chưa có ai nhờ cô một
chuyện khó như thế này bao giờ. Hạo Tuyết vẫn năn nỉ: “Anh Giản Triệt là