Khê cố gắng vùng vẫy, nhưng người trên lưng cô cứ nặng như cùm. Sợ là
Hạo Tuyết ngã đè lên mình, Hiểu Khê không dám đẩy mạnh. Cô càng giãy
giụa, càng rơi vào vòng tay của chàng trai kia. Cô cũng cảm thấy đôi tay
của anh ta không những không đẩy cô ra, mà lại càng kéo cô lại gần và xiết
chặt vào lòng. Hay là anh ta sợ mình bị ngã lăn ra, bị đau hoặc bị ai đó dẫm
vào nhỉ? Hiểu Khê hoang mang nghĩ, không kịp nhận ra môi cô đã chạm
phải đôi môi ướt át của chàng trai. Mọi chuyện trở nên rối như mớ bòng
bong…
Ngay sau khi đèn vụt tắt, Giản Triệt thấy mình bị xô mạnh tới mức anh lăn
quay ra đất. Ai đó ngã nhào lên người anh, nhưng mùi thơm rất quen thuộc,
ắt hẳn là bạn thân. Không hiểu sao người này nặng thế, con gái gì mà nặng
như con trai, hay là tới hai người nhỉ? Giản Triệt thầm nghĩ và thấy rõ
người bên trên anh ra sức vùng vẫy. Nhưng tối đen như mực, không khéo bị
ai đó dẫm vào thì chết. Giản Triệt ra sức giang rộng cánh tay, ôm chặt
người nằm trên anh vào lòng để bảo vệ. Trong lúc cọ xát, môi anh tự dưng
chạm phải một đôi môi ngọt ngào nào đó… Tất cả trở nên rối tinh.
------------------
Bỗng nhiên căn phòng bừng sáng. Hiểu Khê he hé mắt. Trước mặt cô là đôi
mắt rất quen thuộc. Chưa bao giờ cô lại thấy nó gần gũi đến thế. Chợt cô
phát hiện ra môi mình đang dính chặt vào đôi môi của người đó. Trời ơi, đó
chính là Giản Triệt.
Mọi người trong phòng đang sững sờ nhìn họ, hầu như ai nấy đều nín thở
trước khung cảnh kì dị này. Hạo Tuyết, Hiểu Khê và Giản Triệt bị ngã
chồng lên nhau như một chiếc bánh hamburger. Hạo Tuyết ở trên cùng,
đang ra sức giãy giụa, Hiểu Khê kẹp ở giữa như miếng xúc xích. Còn Giản
Triệt đang dính chặt vào môi của Hiểu Khê và ôm chặt lấy cô. Anh nằm ở
dưới cùng.
Hạo Nam phá tan sự im lặng của căn phòng, bước lên, kéo Hạo Tuyết dậy
và mắng mỏ em gái: “Mày thật quá đáng, toàn nghĩ ra những trò tai quái!”.