Hiểu Khê cười nhạt: “Sao dễ thế được? Hãy nói đám vệ sĩ bỏ hết binh khí
xuống đất. Không được bỏ sót!”.
Thiết Đại Kì điên tiết: “Con ranh mất dạy, ngươi dám đặt điều kiện ư? Ta
không đồng ý thì sao?”.
Hiểu Khê không thèm đáp, ấn mạnh thanh đao vào cổ Thiết Sa Hạnh, khiến
cô ta rên rỉ: “Cha ơi, cứu con, nó giết chết con mất”.
Thiết Đại Kì nghiến răng: “Được. Ta chấp nhận. Coi như đây là điều kiện
cuối cùng”.
Hiểu Khê vẫn túm chặt lấy Thiết Sa Hạnh, chẳng nói chẳng rằng.
Đám vệ sĩ của Hải Hưng Bang vội vã trút hết binh khí xuống đất theo lệnh
của Thiết Đại Kì. Người của Liệt Viêm Đường lại thu hết binh khí. May
sao, nếu đánh nhau, phía Liệt Viêm Đường ắt thua to. Vì đây là đám tang
của Mục đại nhân nên không ai trong nhóm Liệt Viêm Đường mang theo
vũ khí trong khi đám Hải Hưng Bang vừa đông vừa trang bị binh khí tận
răng, quả không cân sức tý nào. Thấy chiếm được lợi thế, đám người của
Liệt Viêm Đường phấn chấn hẳn, vừa nắm chắc đám binh khí vừa thu
được, vừa hét lớn: “Mau báo thù cho Mục đại nhân. Giết chết Thiết Đại Kì!
Báo thù cho đại nhân!”.
Thiết Đại Kì bắt đầu hốt hoảng, nhìn quanh và giục giã: “Mau thả con gái
ta ra!”
Hiểu Khê nhỏ nhẹ đáp: “Ai nói sẽ thả ngay đâu? Ngươi cứ đem hết người
đi. Hai tiếng sau ta sẽ thả”.
Thiết Đại Kì lồng lộn quát: “Con ranh, ngươi giỏi lắm, được đằng chân lân
đằng đầu. Một hai ngươi không chịu thả, sao có thể gọi là hảo hán?”.
Hiểu Khê cười khẩy: “Thứ nhất, ta không hề nói sẽ thả người ngay lập tức.
Thứ hai, những chuyện này đối với thiên hạ đệ nhất đê tiện như ngươi cũng
chả sao. Thứ ba, hiện giờ người của Liệt Viêm Đường đều đang phẫn uất,
chỉ muốn róc thịt ngươi trong khi người của ngươi lại mất hết vũ khí. Ta
giúp ngươi một con đường sống, lẽ ra phải cám ơn ta mới phải”.
Cô vừa dứt lời, người của Liệt Viêm Đường lại phản đối ầm ầm: “Không
được thả Thiết Đại Kì! Phải báo thù cho đại nhân!”.
Đồng quát, gắng giúp mọi người trấn tĩnh: “Trật tự. Đừng quên hôm nay là