THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 177

làm tan biến hết những cố gắng kiên cường gượng ép trong cô.
Hiểu Khê từ từ dựa vào anh, thút thít: “Anh Giản Triệt … em không muốn
về nhà… ở đó vắng vẻ quá… không có cái gì cả…”.
Giản Triệt vẫn nhẹ nhàng vỗ vai cô, xót xa. “Đừng bỏ em lại một mình…
em không có ai bên cạnh cả…”.
Nước mắt của Hiểu Khê bắt đầu thấm ướt áo anh. “Em thật vô dụng, phải
không anh? Em rất sợ phải sống một mình…”

oOo

Tại ký túc xá của Giản Triệt. Anh bưng ra một ly nước nóng hổi, khẽ khàng
đặt vào tay cô, giục giã: “Em uống đi”.
Hiểu Khê nhấp thử một ngụm, khẽ thốt lên: “Là sôcôla à?”.
Giản Triệt cười: “Cả tối nay, em có ăn gì đâu, chắc là đói lắm. Em uống ly
sôcôla này trước, anh sẽ đi làm ít đồ ăn ngay”.
Cô lắc đầu, “Không cần đâu ạ”.
Giản Triệt đứng dậy, rất cương quyết, không để cho cô có cơ hội từ chối,
“Cơm chiên Dương Châu nhé?”. Giản Triệt đi vào bếp, Hiểu Khê nằm dài
trê salon màu trắng, người phủ một tấm chăn. Chỉ một lát sau, cô ngửi thấy
mùi thơm từ nhà bếp bay ra. Uống cạn ly sôcôla nóng, Hiểu Khê thấy tinh
thần phấn chấn hơn.
Đây là lần thứ hai cô đến nơi ở của Giản Triệt. Trong nhà, mọi thứ vẫn sạch
sẽ, ngăn nắp, như chính chủ nhân của chúng. Giản Triệt luôn tạo cho người
khác ấn tượng thật thoải mái, dễ chịu. Chả bù cho Hiểu Khê, từ khi Lưu
Băng bỏ đi, nhà của cô bừa bãi như một cái ổ chuột. “Cơm chiên Dương
Châu có rồi”, Giản Triệt vừa reo lên, vừa bưng tới một đĩa đầy ắp thức ăn,
ngào ngạt hương thơm. Đĩa cơm hấp dẫn tới mức Hiểu Khê vừa nhìn thấy
đã thấy cồn cào trong bụng. Cô nuốt nước miếng, phát hiện thấy mình đói
meo. Hiểu Khê cầm lấy cái thìa từ tay Giản Triệt, hấp tấp xúc từng miếng
to cho vào miệng, vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Ngon quá… ngon thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.