cơm hôm nay thật là ngon, cháu cám ơn bác Đông nhiều. Thôi cháu phải về
đây, chào bác Đông, chào anh Giản Triệt, chào Phong, chào Hạo Tuyết
nhé!”. Chỉ riêng có Hạo Nam là Hiểu Khê không chào, cô mỉm cười chào
tất cả mọi người trước khi ra về.
Bác Đông vội vã chạy theo, gọi với theo: “Hiểu Khê, để bác cho người đưa
cháu về”.
Nhưng Giản Triệt đã mặc xong áo khoác, đuổi theo kịp giành với bác
Đông: “Bác cứ để cháu tiễn Hiểu Khê ạ”.
Không khí trong phòng ăn trầm lắng hẳn. Hạo Tuyết vẫn chưa hiểu chuyện
gì, cứ nhìn quanh, hy vọng ai có thể giải đáp thắc mắc của cô bé. “Sao thế
ạ? Sao thế ạ? Sao chị Hiểu Khê đột nhiên lại bỏ về thế ạ?”. Không ai đáp.
Hạo Nam giận dữ đứng dậy bỏ ra ngoài. Thiên Phụng vờ không nghe thấy
gì, chậm rãi ăn tiếp. Bác Đông cũng từ bên ngoài đi vào, chậm rãi ngồi
xuống, chẳng ai thèm để ý đến câu hỏi đó.
Trrên đường về nhà, Hiểu Khê chỉ ngồi lặng im, ngắm bóng đêm lướt nhẹ
ngoài cửa sổ xe. Cứ như vậy khoảng cách tới nhà cứ ngắn dần, Hiểu Khê
thấy lòng rất bất an. Khi Giản Triệt đậu xe, bỗng phát hiện thấy cô đang co
rúm người như một con mèo con. “Hiểu Khê, đến nhà rồi”, Giản Triệt gọi.
Hiểu Khê giật mình: “Thế à, đến rồi ạ. Cám ơn anh” và ra sức mở cửa xe
nhưng không tài nào mở được. Cô cười gượng gạo: “Em thật vô dụng, cả
cửa xe cũng không biết mở”.
Giản Triệt lo ngại nhìn cô: “Em sao thế, Hiểu Khê?”. “Có gì đâu ạ?”,
Hiểu Khê vẫn tiếp tục cố gắng đẩy cánh cửa. “Cửa làm sao thế nhỉ, sao
không mở được?”.
Giản Triệt với người, chỉ tay vào nắm cửa, nhỏ nhẹ chỉ cô. “Em phải mở ở
đây mới đúng”.
Hiểu Khê cười to: “Ôi trời, em mới ngu ngốc làm sao, đến cả cửa mà cũng
không mở được! Ha…ha… ha… Em thật là một kẻ ngu ngốc!”. Cô cười
như thể đây là chuyện buồn cười nhất trên thế giới, cười nghiêng ngả, cười
đến chảy cả nước mắt.
Giản Triệt thấy vậy, rất đau xót, anh ôm chầm lấy cô, vỗ lên vai động viên:
“Hiểu Khê! Em đừng như thế…”. Vòng tay Giản Triệt thật ấm áp, nó đã