người em…”.
Mặt Lưu Băng trắng bệch.
Hiểu Khê bỗng cười một cách đáng sợ: “Ha… ha.. em hiểu rồi. Thiết Sa
Hạnh chắc chắn tay chân loạng quạng, đến cả bắn súng cũng không biết
bắn, nên dù gần như thế nhưng vẫn bắn không trúng, có phải không? Ha…
ha… cô ta thật là ngốc!”
Anh bỗng ôm chặt lấy cô. Hiểu Khê không muốn, nhưng cũng không màng
đẩy anh ra, chỉ khàn khàn nhắc lại: “Có phải không anh? Anh nói đi chứ!
Nói đi!”.
Ánh mắt anh thật lạ, anh nói khẽ: “Không phải”.
“Không phải gì chứ? Anh nói đi!”, cô nóng vội đến điên lên.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sợ hãi của cô. Giọng anh nhỏ và khàn đến
đáng sợ, cuối cùng anh cũng nói hết sự thật: “Cô ta đứng gần em như thế,
dù bắn dở đến đâu cũng không thể bắn hụt hết tất cả. Em không bị thương
là vì có người đã cứu em. Anh ta đã nhào lên trên người của em, dùng tấm
thân mình để che chở cho em, vì thế em không hề bị dính đạn. Vì thế Thiết
Sa Hạnh mới không làm tổn thương đến em được. Vì thế… trên người em
mới không hề có vết thương nào…”.
Vậy thì… Đó không phải là cơn mơ rồi. Cô sợ hãi nghĩ đến.
Cô cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ… đúng cái tích tắc đó, khi cô lao đến bên
Thiết Sa Hạnh, có một bóng người đã lao đến… Sau đó, cơn đau đầu làm
cô mất hết những phản xạ nhạy bén. Cô chỉ thẫn thờ nhìn khẩu súng của
Thiết Sa Hạnh mà bất lực như những cánh hoa tàn… Sau đó cô bị đè xuống
đất, có người đã nhào lên trên người cô, cơ thể của anh ấm áp… Cô mơ hồ
nhớ anh ta còn cười với cô, nụ cười của anh xa xăm như một ngọn núi phía
xa…
Giản Triệt được đưa vào phòng phẫu thuật cho đến giờ đã được mười mấy
tiếng đồng hồ.
Trong mười mấy tiếng này, ba của anh, ông Phong Dũng Tư đã dùng hết
khả năng của mình để mời những vị bác sĩ tốt nhất bệnh viện, tốt nhất
nước, hoặc thậm chí là tốt nhất thế giới lập tức đến đây để cứu con trai
mình. Cánh cửa phòng phẫu thuật cứ đóng rồi lại mở, mở rồi lại đóng, đóng