ngồi ở đầu giường, mải mê gọt táo, quên cả nói chuyện với Giản Triệt ngồi
cách đó không xa. Anh đặt cuốn sách xuống giường, ngắm cô rất lâu rồi
hỏi: “Hình như hôm nay em không được vui thì phải?”.
Hiểu Khê giật mình ngẩng lên nhìn anh, gắng cười lấy lòng: “Không, có gì
đâu ạ. Em rất vui mà, còn hãnh diện nữa là khác. Nhiều người còn muốn tới
thăm anh còn không được nữa là”. Nói xong, cô chợt nhớ tới Hạo Tuyết
tuần nào cũng tới thăm Giản Triệt ít nhất ba lần.
Giản Triệt lắc đầu, nói: “Đừng dối anh. Em không biết nói dối mà. Có
chuyện gì làm em không vui vậy?”.
Hiểu Khê đau khổ nghĩ thầm, sao anh ấy bị ốm mà vẫn thông minh thế nhỉ.
Cô đành buông con dao xuống, nhìn vào mắt Giản Triệt, chậm rãi nói:
“Em… em nhớ bố mẹ”.
Giản Triệt vẫn cười khích lệ, chờ cô nói tiếp.
Hiểu Khê mạnh dạn nói: “Em muốn về quê”.
Giản Triệt gật đầu rất thông cảm, nói: “Lần này em định về thăm nhà lâu
không? Đồ đạc đã sắp xếp hết chưa?”.
Hiểu Khê ngạc nhiên vì thấy anh đoán ra được ý định của cô quá nhanh,
song vẫn gật đầu: “Vâng, em đã viết đơn xin nghỉ học. Đã chuẩn bị hết
rồi”.
Giản Triệt lặng lẽ nhìn cô âu yếm, không nói nữa.
Hiểu Khê bứt rứt hỏi: “Sao anh không nói gì? Anh không có gì hỏi nữa
sao? Anh không muốn biết em còn quay lại nữa sao? Tại sao anh không
thắc mắc về việc em trốn chạy? Tại sao anh lại im lặng thế? Anh thường
che giấu suy nghĩ thật của mình bằng cách nào?”.
Giản Triệt cắt ngang: “Hiểu Khê…”,
Nhưng cô vẫn nhìn anh chăm chăm và nói tiếp, “Em biết anh luôn thương
em, luôn bảo vệ em”.
Giản Triệt cắn môi, cười buồn bã: “Nhưng có ích gì”.
Hiểu Khê chăm chú nhìn anh, giọng thiết tha: “Em hiểu trong lớp vỏ bề
ngoài điềm đạm đó, anh lại là một người rất yếu đuối và vị tha, luôn nghĩ
tới người khác. Anh làm mọi thứ đều rất xuất sắc nhưng chỉ để cha mẹ vui
lòng. Anh làm gì cũng chỉ nghĩ tới người khác, vì người khác và sẵn sàng