THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 260

hy sinh cho bạn bè, kể cả chuyện tình cảm của mình. Lẽ nào anh không cần
được ai yêu thương?”
Hiểu Khê nhắm mắt, nhớ lại cảnh ông bà Phong đánh nhau trước mặt mọi
người khi tới thăm con trai đang bị bệnh. Đó là hôm bộ mặt giả dối của ông
Phong được lột ra rõ ràng nhất. Và đó cũng là lúc cô phát hiện thấy ánh mắt
anh đau đớn như da thịt bị dao cắt. Cô thở dài, nhìn anh xót xa.
Giản Triệt nhẹ nhàng ôm lấy cô, im lặng như muốn chia sẻ.
Hiểu Khê vẫn rủ rỉ nói: “Đấy, anh xem, anh toàn giấu mình như thế. Trong
khi em và mọi người ra sức coi anh như thần tượng để tôn thờ”. Ngừng lại
một lúc, cô nói tiếp, “Anh luôn tôn thờ em, nâng niu em… Nhưng bây giờ
em cũng bị sụp đổ rồi, chắc anh sẽ không còn nâng niu em nữa”.
Giản Triệt vừa khóc vừa cười, không biết an ủi Hiểu Khê ra sao. Anh nói
nhỏ: “Ôm anh đi!”.
Hiểu Khê choàng tay ôm lấy anh, lặng lẽ nép đầu vào vai anh.
Giản Triệt tựa cằm lên đầu cô, nói: “Cứ ôm anh như thế nhé! Những điều
em nói rất đúng, anh sẽ kể cho em nghe về cả niềm vui và nỗi buồn của
anh”.
Hai người cứ ôm nhau mãi như vậy, rủ rỉ trò chuyện. Gió mơn man. Không
khí thật thơ mộng. Hiểu Khê hé mắt nhìn: “Thế giờ anh muốn làm gì? Em
có giúp anh được không?”.
Giản Triệt cười dịu dàng, đáp: “Ngốc ơi, em đã giúp anh rồi đó”.
Hiểu Khê ngạc nhiên: “Anh đã nhờ em làm gì đâu nhỉ? Quái lạ, sao anh
không nói gì thế kia?”.
Giản Triệt mỉm cười, càng khiến Hiểu Khê tò mò và giục giã. Rồi anh
ngừng lại, nghiêm nghị nói: “Có một việc quan trọng, anh muốn nhờ em
đây. Em có sẵn lòng không?”.
Mắt Hiểu Khê sáng rực, cô gật đầu lia lịa, Giản Triệt toét miệng cười: “Vậy
từ nay về sau không được gọi anh là lớp trưởng Triệt nữa nhé! Em nhận lời
đi”.
Hiểu Khê ỉu xìu, tưởng chuyện gì, chán ghê. Cô than vãn: “Anh Triệt!”,
bỗng cô thấy nụ cười trên gương mặt anh thật rực rỡ như ánh mặt trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.