Hạo Tuyết la lối: “Mẹ cẩn thận nhé! Khó khăn lắm, con mới giành được từ
các bạn đấy!”.
Bà Đông ngốn ngấu đọc, đáp qua quít: “Yên tâm đi, để mẹ xem xem…”
Minh Hiểu Khê nghiến răng trợn mắt nhìn hai mẹ con này. Không ngờ trên
đời lại có bà mẹ “dễ thương” đến như vậy, tính tình của bà quả thực giống
hệt con gái mình.
Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau. Từ xa, cô đã bị thu hút bởi phong
thái tao nhã, đoan trang, hiền thục xinh đẹp của bà. Ai ngờ đâu tất cả chỉ là
vẻ bề ngoài. Vừa nghe nói cô chính là “Minh Hiểu Khê”, bà reo vang:
“Con chính là Minh Hiểu Khê đó sao? Chính con đã dạy dỗ thằng Hạo
Nam nhà bác sao? Bác rất muốn gặp con đấy!”. Rồi cô suýt chết ngạt vì bị
bà ôm chặt trong lòng gần hai mươi phút.
Từ đó, cô “bị ép” trở thành khách quen của nhà họ Đông. Nếu như thỉnh
thoảng hai, ba ngày cô không xuất hiện ở nhà họ Đông, nếu không phải là
Đông Hạo Tuyết nước mắt ròng ròng thì là Đông Thủy Nguyệt nước mắt lã
chã xuất hiện trước mặt cô. Tuy nhiên, tiếp xúc lâu rồi, Hiểu Khê dần dần
quen với những cử chỉ khác thường của mẹ con nhà họ Đông, và cũng hiểu
tại sao Phong Giản Triệt và Mục Lưu Băng thường lui tới đây.
Bà Đông vừa xem vừa tấm tắc: “Hay, quả thực là hay, phân tích vô cùng
tinh tế, suy luận vô cùng chặt chẽ… Thế nhưng, Tiểu Tuyết, con chỉ mới là
sinh viên dự bị, liệu họ có nhận con không?”.
Hạo Tuyết nghiêm nét mặt, khoát tay một cách dõng dạc, hùng hồn: “Có
chí thì nên, chỉ cần cố gắng tiến tới lý tưởng, sẽ có một ngày thành công.”
Minh Hiểu Khê đang uống trà, nghe thấy buồn cười quá nên ho sặc sụa.
Mọi người liền đổ mắt vào cô, từ hai mẹ con Hạo Tuyết, tới Lưu Băng và
Hạo Nam đều nhìn tập trung vào người cô.
Bác Đông hưng phấn hỏi: “Lưu Băng, Hiểu Khê các con đang yêu nhau đó
à? Chúc mừng, chúc mừng nhé!”.
Hiểu Khê vừa hết sặc lại tiếp tục ho: “Khụ khụ khụ… Con… không có…”.
Lưu Băng mặt mũi vẫn lạnh tanh như thể bác Đông hỏi chuyện của người
khác, không phải chuyện của mình vậy.
Bác Đông giả bộ đau lòng: “Chà, Hiểu Khê à. Bác cứ tưởng con sẽ yêu