Mềm mại ư? Một ý nghĩ thoáng qua đầu Hiểu Khê. Làm sao cô biết môi
anh ta mềm mại nhỉ? Đúng rồi, anh ta đã từng hôn má cô. Cảm giác đó…
Hừm, mình không được nghĩ nữa! Hiểu Khê bất chợt thấy hai má nóng
bừng. Nhưng ngồi mãi vẫn không thấy anh ta lên tiếng, Hiểu Khê đành lí
nhí hỏi:
“Mục Lưu Băng, em… có thể hỏi anh chuyện này được không? Tại sao anh
lại nói em là bạn gái anh?”.
Lưu Băng vẫn im lặng.
Hiểu Khê phá lên cười, ra vẻ tự nhiên: “Tất nhiên em biết anh chẳng có
tình cảm gì với em. Nhưng anh nói làm người khác hiểu lầm…”.
Cô nói tiếp: “Em sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối với Thiết Sa Hạnh. Cô ấy rất
tức giận vì không thể nuốt sống em…”.
Mục Lưu Băng bắt đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt ấy khiến má cô chính đỏ
như quả táo. Ngắm cô hồi lâu, Lưu Băng cất tiếng: “Anh xin em đấy, làm
bạn gái anh nhé!”
Hiểu Khê thiếu điều muốn nhảy bổ ra khỏi ghế, cô tròn mắt hỏi: “Gì cơ?”.
Lưu Băng lặp lại: “Hãy làm bạn gái anh đi. Em chưa có bạn trai mà, đúng
không?”.
Màn đêm mát như nước. Xa xa trên trời điểm vài ông sao. Hương thơm của
một loài hoa không tên len lỏi và trái tim cô. Hiểu Khê bối rối, không biết
mình đang tỉnh hay mơ nữa.
Lưu Băng lại cất tiếng năn nỉ và nhìn cô thật thiết tha.
Hiểu Khê gượng hết lí trí, gắng hỏi: “Có thể… có thể nói cho em biết tại
sao không?”.
Ánh mắt anh ta lại như trôi ra xa, phiêu dạt tới đâu đó xa xăm. Anh thầm
thì: “Có lẽ… để sau vậy”.
Bỗng một bóng đen xuất hiện dưới tán cây, một giọng nói êm ái vang lên:
“Thiếu gian cậu có thể vào rồi đó”.
Lại là Đồng – cô gái đẹp đầy bí ẩn ở Liệt Viêm Đường. Hiểu Khê lòng đầy
thắc mắc. Cô ta ra đây làm gì nhỉ?
“Biết rồi!” Mục Lưu Băng lạnh lùng nói.
Đồng khom người chào rồi mất hút trong đêm.