THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 91

Nhưng Hiểu Khê vẫn lo lắng và giận mình nóng nảy với Thiết Sa Hạnh. Cô
khóc thút thít, tự trách mình: “Tại em cả, sao em không nhịn cô ta lấy một
chút nhỉ? Em thấy ân hận quá!”.
Lưu Băng buồn bã nhìn cô, rồi ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Ngốc ơi!
Anh đã nói là không liên quan đến em mà. Đừng khóc nữa nào. Nín đi,
ngoan”.
Nhưng Hiểu Khê càng khóc to hơn: “Làm thế nào bây giờ?”.

Lưu Băng nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của Hiểu Khê, nói: “Anh
không thích nhìn thấy em yếu ớt như thế này. Chẳng phải em là Mnh Hiểu
Khê gan dạ, không biết sợ ai còn gì?”.
Hiểu Khê nghe vậy, càng khóc “òa”: “Em thật sự rất buồn lắm… Là em hại
anh… chỉ tại em quá…”.
Lưu Băng đột ngột dán chặt đôi môi đang run rẩy của cô bằng đôi môi anh.
Hiểu Khê thấy mình sắp ngất đến nơi, tim cô đập loạn xạ. Mãi hồi lâu, Lưu
Băng mới buông cô ra, mặt ửng hồng ngượng ngùng: “Anh thấy em khóc
mãi… muốn làm em nín… cho nên…”.
Hiểu Khê mơ màng nhìn anh, đột ngột bật ra một câu: “Anh cũng là lần đầu
tiên sao?”.
Lưu Băng mặt càng đỏ bừng, không đáp. Hiểu Khê đắc thắng: “Vậy…
đúng là lần đầu tiên anh hôn rồi”.
Lưu Băng bực bội càu nhàu: “Đúng vậy! Lần đầu tiên tôi hôn đó, thì sao
nào?!”.
Hiểu Khê thấy rất vui, lập tức nín khóc và cười suốt.
Lưu Băng nhìn đôi môi tươi rói của cô, nghi ngờ hỏi: “Lúc nãy… em có gạt
anh không…”.
Minh Hiểu Khê đấm yêu lên cằm anh ta: “Ai thèm gạt anh, đồ ngốc!”.

oOo

Giây phút hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, còn hiện thực tàn bạo luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.