THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 95

Lưu Băng lại gật đầu.
“Kể cả ông nội anh sao?”, cô hỏi dồn.
Anh tiếp tục gật đầu.
“Trời ơi, vậy là anh cứ chịu đựng một mình mãi sao?”.
Anh cũng vẫn gật đầu.
Hiểu Khê nghẹn ngào: “Đồ ngốc kia, chả lẽ không có một ai có thể chia sẻ
được sao? Cứ ôm mãi trong lòng thế này? Anh muốn nỗi đau cứ hằn sâu
thành thù hận sao?”.
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê chằm chằm, nhưng ánh mắt anh đã phiêu diêu
trôi ngược về quá khứ. Ánh mắt anh làm cô sợ hãi. Anh lẩm bẩm nói: “Khi
đó… anh mới bốn tuổi… Chợt anh nghe tiếng kêu cứu của mẹ… Nhưng
anh sợ…rất sợ, sợ tới mức không nhúc nhích nổi… chỉ biết trốn vào góc
nhà… Anh thật vô dụng. Nếu là em… chắc chắn mẹ sẽ không chết”.
Hiểu Khê chua xót, phản đối: “Không phải, lúc bốn tuổi, em cũng chưa làm
được gì, luôn sợ hãi mà”.
Lưu Băng vẫn nói tiếp, nghẹn ngào: “Anh mở cửa phòng, thấy xác mẹ lõa
lồ… đầy thương tích… Anh bắt đầu nôn… nôn mãi… nôn cả lên người
mẹ… Dạ dày anh đau quặn…”.
Hiểu Khê càng nghe càng thấy thương tâm, khóc như mưa… Lúc mở mắt
ra, cô thấy mình đang nằm gọn trong lòng Lưu Băng, mặt vẫn còn ngấn
nước mắt. Anh cúi xuống, dịu dàng nói: “Ngủ tiếp đi em, anh không sao
đâu. Trông em ngủ thật giống trẻ thơ”.
Hiểu Khê lại nhắm mắt, yên tâm chìm vào giấc ngủ. Cái đệm mang tên Lưu
Băng này quả là êm ái, cô nghĩ bụng mình phải cố tận hưởng mới được.

Hết chương 5

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.