THUYỀN HOA ÁN - Trang 13

Nàng bước đi giữa những thân cây, ta bén gót theo nàng tới một khoảnh đất
trống kề ngay bên đường mòn. Nàng và ta ngồi bên nhau trên một gò đất
thấp giữa trảng cỏ cao vút. Những cành hạnh đào trĩu đầy hoa vươn ra trên
đầu đôi ta như một tấm trướng rủ.

“Kỳ diệu làm sao!” Ta hân hoan thốt lên, bàn tay nhỏ nhắn mát dịu của
nàng nằm gọn trong lòng bàn tay ta. “Cứ như thể hai ta đang ở chốn thần
tiên vậy!”

Nàng chỉ mỉm cười và liếc mắt sang phía ta hồi lâu. Ta đưa cánh tay ôm lấy
bờ eo thon rồi ép môi mình lên đôi môi ướt và đỏ mọng của nàng.

Và nàng đã xua đi lời nguyền vốn luôn ám ảnh ta. Vòng tay ôm ấp của
nàng giúp cõi lòng ta bình yên trở lại, đam mê cháy bỏng chữa lành vết
thương trong tâm hồn ta. Ta hân hoan mơ rằng rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi.

Trong khi lơ đãng lần ngón tay theo viền những cành hạnh đào đổ bóng
trên thân hình tuyệt mỹ của nàng, trắng muốt và mịn màng tựa thứ bạch
ngọc hảo hạng nhất, đột nhiên ta nhận ra mình đang kể với nàng về nỗi ám
ảnh mà nàng vừa mới xua đi. Nàng uể oải phủi những cánh hoa rụng khỏi
đôi gò bồng đảo hoàn mỹ. Đoạn nàng ngồi dậy, từ tốn mở lời, “Cách đây đã
lâu, thiếp từng nghe một chuyện tương tự.” Sau một chút do dự, nàng nói
tiếp, “Kể cho thiếp đi, chàng có phải là một quan án không?”

Ta chỉ về phía chiếc mũ cao mình vừa treo trên một cành cây thấp, phù hiệu
quan tước bằng vàng sáng lên sắc hoàng kim dưới ánh trăng. Rồi ta cười
với chút châm biếm, “Còn hơn thế nữa, ta là một Pháp quan Bộ Hình!”

Nàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại ngả mình xuống nền cỏ, xếp đôi cánh tay
tròn lẳn lại để gối đầu lên.

“Câu chuyện cổ đó,” nàng trầm ngâm nói, “chắc chắn sẽ khiến chàng thích
thú. Chuyện kể về một vị quan án tài giỏi từng nhậm chức huyện lệnh ở
Hán Nguyên này nhiều thế kỷ trước. Vào thời đó…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.