THUYỀN HOA ÁN - Trang 14

Ta không rõ mình đã lắng nghe giọng nói êm ái cuốn hút đó trong bao lâu.
Nhưng khi nàng ngừng lời, một cơn sợ hãi lạnh toát siết chặt lấy tim ta. Ta
vùng dậy, mặc lại áo và thắt dải dây lưng quanh hông. Ta vừa đội mũ lên
đầu vừa lạc giọng nói, “Ngươi không cần tìm cách lừa ta bằng một câu
chuyện hoang đường! Ả kia, nói mau! Làm cách nào ngươi biết được bí
mật của ta?”

Nhưng nàng chỉ ngước mắt lên nhìn ta, khuôn miệng quyến rũ run lên một
nụ cười khiêu khích.

Vẻ yêu kiều hết mực của nàng xua đi cơn giận dữ nơi ta. Quỳ xuống bên
nàng, ta thốt lên, “Nàng biết bằng cách nào thì có quan trọng gì chứ! Ta
không quan tâm nàng là ai hay đã từng là ai. Nói cho nàng nghe, các mưu
đồ của ta được triển khai khéo léo hơn nhiều so với những gì nàng vừa kể.
Ta thề rằng nàng sẽ là hoàng hậu duy nhất trong cung phượng của ta!”

Mắt âu yếm nhìn nàng, ta nhặt bộ xiêm y rồi ân cần nói, “Gió xuân đang
thổi từ ngoài hồ vào, nàng sẽ bị cảm lạnh đây!”

Nàng chậm rãi lắc đầu. Nhưng ta đã đứng dậy và lấy tấm áo lụa phủ lên
thân thể nàng. Thế rồi đột nhiên ta nghe thấy tiếng người nói râm ran vang
lên gần đó.

Vài người tiến vào bãi cỏ. Bối rối cực độ, ta đứng lên chắn trước nữ nhân
đang nằm gối đầu trên cỏ. Một nam nhân lớn tuổi, mà ta nhận ra là Hán
Nguyên huyện lệnh, đưa mắt liếc nhanh ra đằng sau lưng ta. Rồi ông ta cúi
người thật thấp và ngưỡng mộ nói, “Đại nhân, vậy là ngài đã tìm ra cô
nương ấy! Tối nay, khi lục soát buồng của nữ nhân ở Liễu Phường và tìm
thấy lá thư nàng ấy để lại, bọn tại hạ liền bủa đi tìm kiếm theo phía này, vì
có một dòng nước trong hồ chảy về hướng khúc cong tại đây. Đáng kinh
ngạc là đại nhân lại tìm thấy nàng ấy trước bọn tại hạ! Nhưng đáng lẽ đại
nhân không cần phải nhọc công đưa nàng ấy từ bờ hồ vào tận đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.