THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 106

những người da đen hăn ghái làm việc mặc dầu dây leo, gai góc mọc chằng
chịt ngăn cản lới đi.

Hôm đó, vào khoảng ba giờ chiều, đoàn người ra khỏi rừng rậm, gặp

ngay một dải đầm lầy, rêu phủ xanh rờn, thỉnh thoảng nhô lên những cây
dương xỉ rất đẹp. Họ phải dò từng bước trên khoảng đất nhão tưởng như vô
tận này. Khoảng năm giờ chiều, đi được hơn nửa dặm, mặt đất cứng nên dễ
đi hơn. Tuy nhiên, bên dưới vẫn thấy bùng nhùng vì đẫm nước. Qua địa
hình, Đíchsơn biết rằng dải đồng này thấp hơn các con sông ở quanh đây
nên nước sông thấm ra và đọng cả vào chỗ trũng.

Lúc đó, bầu trời bỗng trở nên oi ả. Những luồng chớp xa xa bắt đầu

vạch ngoằn ngoèo trên áng mây đen. Những tiếng sấm ran ran vọng lại.
Một cơn giông khủng khiếp sắp đến. Dãi đồng trũng này sắp bị ngập.
Chung quanh không có một chỗ đất cao nào để trú chân. Xa xa, về phương
bắc có một dãy đồi thấp hình như là giới hạn của đồng lầy. Nơi đó có lẽ là
nơi cứu tử độc nhất của đoàn người lạc bước. Đíchsơn động viên mọi
người:

- Các bạn ơi, chúng ta hãy tiến lên! Tiến nhanh lên! Còn ba dặm nữa,

chúng ta sẽ đến một nơi an toàn hơn ở chỗ đất trũng này.

Ecquyn nói:

- Xin tất cả hăng hái lên! Đi nhanh lên!

Đoàn người rảo bước được một dặm thì cơn giông kéo đến. Còn độ

hai dặm nữa mới tới rặng đồi. Nhiều lần Đíchsơn và các bạn phải vừa đi
vừa chạy để tránh sét đánh, vì ở cánh đồng này không có cây cao. Chỉ có
đầu người là những điểm cao nhất để hứng điện trời trong lúc giông tố này.
Trời mưa như trút, Đíchsơn chạy chậm lại và hỏi già Tôm.

- Làm thế nào bây giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.