THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 105

Bà Uynxton nhìn nét mặt quả cảm của Đíchsơn, bà tin tưởng và đỡ

nản lòng. Những người da đen rất tận tụy, bà thấy mọi người đều hăng hái.
Bà còn tưởng đang ở trên một vùng đất lạ; dù Ali có phản bội, hậu quả
cũng không đáng sợ. Đíchsơn đoán được tâm tư của bà, nhưng đành im
lặng để cho bà hy vọng.

Giữa lúc đó Giắc tỉnh dậy, em đã hết sốt, đôi mắt long lanh và em giơ

hai cánh tay ôm cổ mẹ nói:

- Đã đến nông trại của ông Ali chưa mẹ?

Bà Uynxton đáp:

- Ồ, nông trại… gần đến rồi! Phải, chúng ta sắp đến.

Muốn chấm dứt chuyện buồn về nông trại, Đíchsơn hỏi bà Uynxton:

- Thưa bà, đi được rồi chứ?

- Ừ! Chúng ta đi đi!

Mọi người dọn dẹp đồ đạc rồi lại tiếp tục đi. Họ phải đi xuyên qua một

cánh rừng rậm để theo sát dòng suối. Trong rừng có vài vết đường mòn, lau
ngày không có ai đặt chân tới nên cây cỏ mọc đầy. Những người da đen
luôn tay bẻ lau, vạch cỏ. thế mà ba tiếng đồng hồ mới đi được một dặm.
Cũng may việc làm vất vả đó không kéo dài. Đi được một dặm thì họ gặp
một lối đi dài hun hút do một đàn voi đã phá thành. Những vết chân voi to
lớn, sâu hoắm còn in trên mặt đất chưa khô.

Con đường này đi chéo ra đến bờ suối một quãng rồi lại quặt vào rừng

sâu. Vì thế, đoàn Đíchsơn phải bỏ con đường dễ đó, và một lần nữa, họ lại
phải dùng rìu phá cây rừng mở lối để bám sát bờ suối. Từ chỗ này, dòng
suối bớt dốc, sâu và rộng hơn, Đíchsơnhy vọng sắp ra tới sông con. Vì thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.