THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 129

Nhóm già Tôm thật là khổ. Người ta trói họ lại và xua tra chợ như đàn

nô lệ trước, bao nhiêu sự căm hờn và tủi nhục lộ ra trên gương mặt họ. Pát
nhìn xung quanh một lượt rồi nói:

- Đíchsơn không có ở đây.

Antôn đáp:

- Không, người ta không bán Đíchsơn đâu.

Già Tôm nói:

- Đíchsơn sẽ bị giết, mà có lẽ đã bị giết rồi! Còn chúng ta, cầu sao cho

cùng một chủ mua về. Chúng ta sẽ được an ủi một phần vì đã không chia
lìa nhau.

Pát ôm lấy cha, khóc và nói:

- Nghĩ tới cảnh con phải chia lìa cha và cha phải lao khổ một thân một

mình, con không thể sống được.

Già Tôm nói:

- Không. Chắc người ta không chia rẽ chúng ta đâu và biết đâu sau này

chúng ta có thể…

Ốttanh nói:

- Giá có Ecquyn ở đây nhỉ!

Nhưng Ecquyn đã biệt tích rồi còn đâu. Sau khi anh báo tin cho

Đíchsơn, người ta không còn biết gì về anh cũng như Đinhgô nữa. Như anh
thế là may! Dù có chết đường chết chợ, anh vẫn còn sung sướng vì không
phải mang xiềng xích nô lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.