Vì thuyền còn nhẹ, ít ra cũng còn cần thêm hai trăm thùng dầu cá voi
nữa mới đủ trọng tải, nên thủy thủ yêu cầu Thuyền trưởng thuê thêm một
số người đánh cá mới để quay trở lại đánh cá tiếp. Nhưng không tài nào tìm
nổi nhân công vì họ đã đi làm thuê ở các hãng đánh cá khác rồi. Huvo
quyết định trở về San Francisco. Đúng vào lúc đó, một nhóm khách xin đi
nhờ mà ông không sao từ chối được. Đó là bà Huynxton, vợ ông chủ hãng
của hải Âu, cùn gđứa con trai năm tuổi tên là Giac và ông anh họ Bindac
hiện đang tạm trú ở úc. Mới đây, nhân việc doanh thương, ông Uynxton
cho cả vợ con và ông anh họ cùng đi New Zealand chơi. Gần đến ngày về
thì Giac bị ốm, trong lúc ông Uynxton có việc khẩn cấp phải rời Úc nên
đành để vợ con và người anh họ ở lại đợi ông. Bà tháng trôi qua, ông vẫn
bận việc chưa quay lại mà Giac đã khỏe. Thấy thuyền của hãng nhà cập
bến, bà Uynxton muốn về nhà trước chồng.
Bà Uynxton khoảng ba mươi tuổi, là một phụ nữ can đảm, quen đi
biển và không sợ sóng gió. Hơn nữa, chiếc Hải Âu này vốn có tiếng là con
thuyền tốt nhất trong các thuyền cá Hoa Kỳ nên bà thấy không phải e ngại
gì.
Còn Bindac là một người tử tế, thật thà, trạc năm mươi tuổi. Vì lớn
tuổi nên ông không đi đâu một mình. Bindac cao lều khều, mặt xương xẩu,
đầu to và hói. Cứ nhìn bề ngoài, người ta cũng đoán biết ngay ông là một
nhà thông thái đeo kính gọng vàng, tốt bụng. Những người như ông suốt
đời sẽ là những chàng trai ngộc nghệch để rồi chết già như những cụ trăm
tuổi và dù cho đến mãn đời vẫn còn ngây thơ như trẻ nít. Mọi người đêu
thương ông vì ông rất đôn hậu. bà Uynston cũng chìu ông như chìu một
đứa trẻ lớn để làm bạn với con bà. Tuy nhiên ông Bindac không phải là một
kẻ vô công rỗi nghề. Điều say mê nhất của ông là sinh học. Nói đến sinh
học, người ta nghĩ ngay đến một môn học bao la, nhưn gông Bindac chỉ là
một nhà côn trùng học bình thường mà thôi.