THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 67

Nhìn lại con thuyền chìm, cảnh tang thương đó làm cho bà Uynxton

và các bạn không khỏi xúc động. Họ buồn bã đứng nhìn con thuyền lần
cuối trước khi nó bị sóng biển nhấn chìm. Con thuyền mắc cạn chúc mũi
xuống nước, cửa sau chưa bị chìm hẳn. Nhờ những đầu dây ở sườn thuyền,
Đíchsơn và các bạn da đen leo lên một cách dễ dàng.

Trong khi Tôm, Exquyn, Pát và Ốttanh xuống hầm lấy những thực

phẩm còn lại, Đíchsơn vào phòng thủy thủ ở sàn sau, lấy bốn khẩu súng
trường và hơn một trăm viên đạn. Những thứ này dùng để võ trang cho
đoàn, phòng khi phải chống chọi lại với người da đỏ. Đíchsơn còn lấy một
cái đèn bỏ túi và tất cả số tiền ở trong thuyền, được chừng năm trăm đô la.
Mặt trời dần lặn xuống chân trời, hoàng hôn nhanh chóng nhường chỗ cho
bóng đêm. Hiện tượng này làm cho Đíchsơn tin chắc rằng địa điểm mà
đoàn người đang trú ẩn là miền ở giữa đông chí tuyến và xích đạo. Sau đó,
bà Uynxton, Đíchsơn và những người da đen cùng trở về hang để nghỉ
ngơi.

Đêm tối như mực. Nhữngg người da đen phải cắt nhau luân phiên

canh gác lối vào hang. Con Đinhgô rất giỏi việc này.

Tôm lưu ý mọi người:

- Đêm đã lâu mà không thấy Nego trở về.

Bà Uynxton hỏi:

- Bây giờ hắn ở đâu?

- Thưa ba, khỏi cần hắn – Pát nói.

- Cần chứ! Tôi muốn biết con người đó có còn ở cạnh anh em không?

- Thưa bà, bà nói rất phải. Nhưng nếu hắn đã tự ý đi thì chúng ta cũng

không làm cách gì để bắt hắn ở lại được – Đíchsơn nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.