THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 65

lưu một mình trong rừng rậm bên bờ con sông nhỏ ngoằn ngoèo. Một giờ
chiều, bữa ăn được bày ra: nào thịt ướp, cá hộp, bánh quy, nước ngọt được
pha thêm rượu rum do Pát đem theo. Nego cũng ăn, nhưng hắn không hề
bàn vào câu chuyện của mọi người về tình hình khó khăn hiện tại.

Bà Uynxton vừa ẵm Giắc ngủ trong lòng vừa nói:

- Đíchsơn, con ơi. Thay mặt cho tất cả mọi người ở đây, mẹ cảm ơn

con đã hết lòng với mọi người cho đến giờ phút này. Tuy nhiên, nhiệm vụ
của con chưa hết. Con đã là thuyền trưởng cua chúng ta trên đại dương, thì
con hãy là người hướng đạo của chúng ta trên đất liền. Mọi người đặt tin
tưởng nơi con. Vậy ý con thế nào? Bây giờ phải làm gì?

Đíchsơn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Thưa bà, điều cần thiết là phải biết chúng ta đang ở đâu. Theo con thì

miền bờ biển Mỹ Châu này thuộc nước Pêru. Nhưng chúng ta lại lạc vào
phía nam xứ đó, là nơi gần những đồng cỏ hoang ít người ở. Cứ xem bãi
biển hiu qụanh này thì biết chúng ta hiện ở một nơi rất xa làng mạc.

Bà Uynxton hỏi:

- Ta phải làm thế nào bây giờ?

Đíchsơn đáp:

- Con nghĩ rằng ta không nên rời nơi trú ẩn này trước khi ổn định tình

hình của chúng ta. Sau một đêm nghỉ ngơi để lại sức, sáng mai hai người
trong đoàn sẽ đi thăm dò. Họ sẽ cố tìm gặp một vài người bản xứ để hỏi
đường rồi trở về hang báo tin. Chả lã trong vòng mười đến mười hai dặm
cách đây lại không gặp một người nào hay sao?

- Chúng ta phải tách ra à? – bà Uynxton hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.