THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 74

được tiếp đãi tử tế. Ở thành Ađacama, không thiếu gì phương tiện chuyên
chở. Em tôi sẽ vui lòng cung cấp cho quý bạn.

Lời mời tự nhiên đó tỏ ra Ali là người rất sốt sắng. Rồi Ali trỏ vào già

Tôm và mấy người da đen rồi hỏi bà Uynxton:

- Những người da đen này là nô lệ của bà?

Bà Uynxton khẳng khái đáp:

- Không phải đâu.

- A! Phải rồi! Tôi quên rằng cuộc chiến tranh 1862 đã giải quyết xong

vấn đề nô lệ - Ali nói, rồi quay ra nói với mấy người da đen – Xin lỗi các
bạn. Tôi sơ ý.

Đíchsơn suy nghĩ về đề nghị của Ali rủ đến trại Sanphêlich. Một hành

trình dài hơn hai trăm dặm, đi qua bình nguyên và đi xuyên rừng. Cuộc
hành trình rất vất vả vì thiếu phương tiện chuyên chở. Đíchsơn đem lý do
này nói với Ali. Ali đáp:

- Đúng thế, hành trình hơi lâu. Nhưng ở bờ sông cách đây vài trăm

bước, tôi có một con ngựa, tôi sẽ dành cho bà Uynxton và cháu bé. Còn
chúng ta thì không khó, có lẽ ai cũng đủ sức đi bộ đường trường. Vả lại, tôi
nói hai trăm dặm là tính theo đường vòng bờ sông. Nếu ta đi tắt qua rừng
thì gần hơn, chỉ độ tám mươi dặm thôi. Mỗi ngày đi mười dặm thì chúng ta
sẽ đến trại Sanpêlich không cực nhọc gì.

Bà Uynxton cảm ơn Ali và nói:

- Thưa ông, chúng tôi đồng ý. Nhưng tôi không muốn chiếm con ngựa

của ông. Tôi đi bộ đã quen.

Ali nghiêng mình đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.